Chương 811: Cố Vân Đông không xứng với Thiệu Thanh Viễn
Mắt thấy cha và đại ca nằm sấp trên bàn, Bạch Hàng có chút dở khóc dở cười, sai người đưa bọn họ về viện tử của mình.
Đại phu nhân đi theo phía sau Bạch đại gia, chờ hạ nhân đỡ ông vào trong phòng cáo lui, bà mới cầm khăn tay lau mặt cho Bạch đại gia.
Bạch đại gia sắc mặt đỏ lên, đầu cũng có chút choáng váng, tâm tình lại rất tốt: "Ta thật sự quá cao hứng."
“Ông cao hứng cũng không thể uống thành bộ dáng này, một đám người lớn tuổi, cũng không biết khắc chế một chút."
Bạch đại gia phất phất tay, sau khi bị Đại phu nhân nhấc chân lên giường, mới cười nói: "Cũng chỉ một lần như vậy, về sau sẽ không còn nữa, bà không thấy Nhị đệ rất vui mừng sao, hắn khổ cực nhiều năm như vậy, hiện giờ đã khổ tận cam lại, ta làm ca ca, lo lắng lâu như vậy, hiện tại có thể an tâm rồi."
Đại phu nhân tức giận trừng mắt nhìn ông một cái: "Nhị đệ ông bao nhiêu tuổi, hắn còn có tiền đồ hơn ông, cần ông lo lắng sao?”
“Không thể nói như vậy, bà nhìn tôi, tuy rằng không thông minh bằng nhị đệ, nhưng thê tử của tôi không bệnh không đau, rất khỏe mạnh, nhi tử trưởng thành, cưới vợ sinh con, còn sinh một đôi long phượng thai, cuộc sống mỹ mãn. So sánh như vậy, nhị đệ quá khổ rồi.”
Đại phu nhân không nói lời nào, đặt khăn lau mặt lên kệ, chính mình cũng nằm lên giường.
Bà mở to mắt, nhìn cái giường trên đỉnh đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch đại gia bên cạnh đã truyền đến tiếng ngáy rất có tiết tấu, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
Đại phu nhân quay đầu, không nhịn được véo ông một cái.
Bạch đại gia lập tức bừng tỉnh, mở mạnh mắt ra, rồi ngay lập tức lại hơi nheo lại, cho rằng là mơ, xoay người tiếp tục ngủ.
Không nghĩ tới vừa mới nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến giọng đại phu nhân: "Hiện giờ A Dục đã tìm về, chẳng qua..."
Nghe được chuyện của Thiệu Thanh Viễn, Bạch đại gia ngược lại hơi thanh tỉnh hai phần, có chút kỳ quái hỏi: "Chẳng qua cái gì?”
"Chẳng qua hắn thành thân quá sớm." Đại phu nhân thở dài một hơi: "A Dục hiện giờ nhận tổ quy tông, thân phận cũng không phải tiểu tử nghèo ở nông thôn lúc trước. Bạch gia chúng ta tuy nói không phải là quan lại, nhưng cũng là thế gia đại tộc, môn sinh của phụ thân trải rộng khắp triều Đại Tấn, ngay cả triều đình cũng kính trọng vài phần, nhưng thê tử của hắn, lại chỉ là... Này, thật đáng tiếc. "
Bạch đại gia sửng sốt: "Vợ A Dục không phải rất tốt sao? Nàng không thích con bé sao?”
“Lúc trước ta thích con bé, nhưng khi đó còn không biết Thanh Viễn là A Dục. Vân Đông rất tốt, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một nông nữ nông thôn, để xứng với A Dục, vẫn thấp hơn một chút. Con cháu Bạch gia chúng ta, thê tử thân phận gì mà cưới không được?”
Bà là nữ nhi tri phủ phủ Linh Châu, Thiệu Âm là nữ nhi của Hoài Âm Hầu phủ.
Cố Vân Đông ý à, tuy rằng có bản lĩnh rất có năng lực, nhưng thân phận quả thực không đủ.
Bạch đại gia lại khoát tay: "Chuyện này có cái gì? Bạch gia chúng ta lại không thèm để ý những thứ này, ngay cả phụ thân và nhị đệ cũng không nói cái gì, chúng ta cũng không cần quan tâm đến chuyện này.”
"Nhưng..."
"Đừng nhưng nhị nữa, vợ A Dục dù không tốt, chỉ cần dựa vào việc con bé cứu Bạch Dương của chúng ta, con bé thừa sức xứng với A Dục rồi, ta một chút ý kiến cũng không có. Nàng cũng không nên đi ra ngoài nói lung tung, chọc cho A Dục mất hứng. "
Đại phu nhân bĩu môi: "Được rồi, ta biết rồi.”
Có chút buồn bực kéo chăn, Đại phu nhân cái gì cũng không muốn nói, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng mà lúc này Cố Vân Đông bị bà ghét bỏ, lại bị Thiệu Âm lôi kéo vào Đương Quy Viện.
Lần thứ hai Cố Vân Đông nhìn tên trên đỉnh đầu, rốt cuộc cũng rõ ý đồ hàm nghĩa trong đó.
Ý từ là Bạch Hàng và Thiệu Âm đều hy vọng con trai sớm ngày trở về.
Thiệu Âm cũng nhìn theo tầm mắt cô, thấy cái tên kia, lập tức cười: "Cái tên này nên đổi, A Dục đã trở lại, Quy Viện cũng không dễ nghe.”
“Mẹ định đổi thành cái gì?”
"Ừm... Sân Bạch phủ đều dùng dược liệu đặt tên, đáng tiếc ta tuy rằng gả vào Bạch phủ nhiều năm, nhưng lại không quá quen thuộc với dược liệu, con có ý kiến gì không?"
Cố Vân Đông nhún vai: "Trùng hợp, con cũng hoàn toàn không biết gì về dược liệu cả.”
Thiệu Âm sửng sốt, lập tức che miệng cười ra tiếng: "Nói như vậy, mẹ chồng nàng dâu chúng ta rất giống nhau.”
Nói xong, bà giữ chặt cổ tay Cố Vân Đông, dẫn cô vào trong sân. Đợi đến nửa canh giờ trôi qua, Cố Vân Đông lại đi ra, trong ngực cầm một cái hộp.
Cô ôm cái hộp một lần nữa trở lại phòng khách, mới phát hiện Bạch Hàng, Thiệu Thanh Viễn, Bạch Chi Châm, Bạch Chi Ngôn đều ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.
Mấy người Bạch gia này, hình như rất hào hứng.
Thiệu Thanh Viễn là người đầu tiên nhìn thấy cô, bất đắc dĩ cười cười.
Ánh mắt Bạch Hàng vẫn ở trên người hắn, thấy vậy đứng lên nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, giải tán trước đi, sau này còn nhiều thời gian, có chuyện gì ngày khác lại nói.”
Ngược lại hai huynh đệ Bạch Chi Châm, Bạch Chi Ngôn vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng biết hôm nay bọn họ vừa mới trở về, chắc là mệt mỏi, lúc này mới cáo từ, trở về viện của mình.
Thiệu Thanh Viễn cũng tách ra với Bạch Hàng, đi về phía viện tử mình ở. Bọn họ hiện giờ còn ở Long Quỳ viện, trong chốc lát, còn chưa kịp chọn viện khác, vừa lúc bọn họ quen thuộc với Long Quỳ viện, nên tạm thời ở lại, ngày khác lại nói sau.
Hai người trở lại sân, Thiệu Thanh Viễn mới nhìn về phía cái hộp trong lòng cô: "Đây là cái gì?"
“Là mẹ cho ta." Cố Vân Đông đặt cái hộp ở trên bàn, nói: "Mẹ cho con dâu lễ gặp mặt.”
Tuy rằng lúc trước Thiệu Âm cũng từng đưa đồ cho cô, nhưng lúc đó không giống bây giờ.
Trong hộp này là một sợi dây chuyền, mặt vòng là một viên ngọc bội, đây là thứ từ nhỏ Thiệu Âm đã mang theo trên người. Sau đó gả đến Bạch gia, bà đã cất sợi dây chuyền này đi.
Dù sao nhìn thấy sợi dây chuyền này, bà sẽ nhớ tới những ngày mình ở Hoài Âm Hầu phủ, nghĩ đến cha mình, tâm tình lại không tốt.
Nhưng vòng cổ này đối với bà mà nói vẫn có ý nghĩa đặc biệt, cho nên hôm nay bà đã tặng cho Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn cầm tới nhìn một chút, cười đeo trên cổ Cố Vân Đông: "Đẹp lắm.”
Cố Vân Đông ngắm trước gương đồng, quả thật rất tinh xảo.
Nhưng cô cũng không dám đeo nhiều, kiểu lễ gặp mặt này, nhất định là phải cất giữ thật tốt, tương lai lại truyền cho thế hệ kế tiếp.
Cho nên cô cũng đeo trong chốc lát rồi tháo xuống, cẩn thận cho vào không gian.
Sau đó lập tức đi rửa mặt, nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Bạch lão gia tử bắt đầu lựa chọn những ngày tốt gần đây, chuẩn bị cho Thiệu Thanh Viễn nhận tổ quy tông.
Cũng may ba ngày sau là có một ngày tốt, cho nên ngày quan trọng này của Bạch gia định ở ba ngày sau.
Sau đó toàn bộ Bạch gia đều bắt đầu chuẩn bị, đây là chuyện lớn, thời gian có tương đối gấp gáp, ai cũng không dám trì hoãn.