Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 812 - Chương 812. Viết Tên Vào Gia Phả

Chương 812. Viết tên vào gia phả Chương 812. Viết tên vào gia phả

Chương 812: Viết tên vào gia phả

Việc ghi tên vào gia phả rất nhanh, từ đường ngay bên trong Bạch phủ, Bạch Ung dẫn theo hai đứa con trai vào cửa trước, bái tế tổ tiên.

Tiếp đến, ông đứng trước linh vị nói lại một lượt tiền căn hậu quả của chuyện kia, rồi mới chép vào gia phả việc mất tích cũng như việc tìm lại được Thiệu Thanh Viễn.

Sau đó, mới để Thiệu Thanh Viễn vào từ đường, nhận tổ quy tông.

Cái tên gọi Thiệu Thanh Viễn này vẫn còn được giữ lại. Trên gia phả ghi là Bạch Chi Dục, nhưng bởi vì mọi người cũng đã quen gọi tên vốn có của Thiệu Thanh Viễn, hơn nữa hộ tịch của hắn còn ở thôn Vĩnh Phúc, thậm chí trên hồ sơ của Hoàng Thượng cũng là ba chữ Thiệu Thanh Viễn kia.

Tên của hắn trong sách sử của triều đình cũng đã ghi lại rõ ràng, nếu muốn đổi lại tên ban đầu cũng chẳng phải việc đơn giản gì.

Vì thế nên Bạch lão gia tử đã trưng cầu ý kiến của những người khác trong Bạch gia, mọi người đều đồng ý ghi chú ba chữ "Thiệu Thanh Viễn" vào ngay bên cạnh trong gia phả.

Xem như là. . . Tên từng được dùng.

Đương nhiên, người trong nhà họ Bạch vẫn gọi hắn là A Dục, đây là xưng hô thuộc về riêng bọn họ.

Lúc Cố Vân Đông nghe được chuyện này, cô chỉ có thể cảm thán một câu, Bạch lão gia tử thật sự là một người tiến bộ.

Việc này giải quyết rất nhanh chóng, đốt nhang xong, dập đầu xong, sau khi thực hiện xong hết tất cả các nghi thức Thiệu Thanh Viễn lui ra ngoài.

Bái kiến tổ tông vào gia phả xong xuôi, cả đoàn người đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát quay trở về phủ Tuyên Hòa.

Mặc dù Bạch lão gia tử không nỡ, nhưng bệnh tình của mẹ Vân Đông dù sao cũng là việc lớn, đương nhiên phải chữa hết càng nhanh càng tốt.

Chỉ khác là, lần này còn có thêm Bạch Hàng và Thiệu Âm quay về cùng.

Bởi vì sẽ đi gặp mặt thông gia cho nên hai người đều có chút thấp thỏm, cả hai đều cho rằng lễ gặp mặt không thể thiếu, nên chỉ việc chuẩn bị lễ vật thôi đã mất hai ngày, nhét đầy một xe ngựa.

Một chiếc xe không đủ, hai người còn muốn nhét thêm một chiếc.

Cố Vân Đông thấy vậy, dở khóc dở cười, cô chỉ có thể khuyên nhủ: "Cha, mẹ, một chiếc xe đã đủ rồi. Đoạn đường chúng ta đi đến phủ Tuyên Hòa này cũng tốn không ít thời gian, có nhiều thứ không để lâu được, sau này nếu đến phủ Tuyên Hòa rồi mà chẳng may bị hỏng, thế chẳng phải sẽ lãng phí tâm ý của cha mẹ hay sao?"

Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

Cố Vân Đông lại nói tiếp: "Hơn nữa trên đường xóc nảy va chạm, bình hoa, đồ sứ ... kia đều là những vật phẩm dễ vỡ, nếu trên đường bị bể sẽ rất đáng tiếc." Mà vấn đề quan trọng nhất phải nhấn mạnh là mấy món này đều là đồ cổ, vỡ một cái thì cô sẽ không ngủ yên trong nửa năm mất.

Thiệu Thanh Viễn tiếp tục gật đầu.

Bạch Hàng và Thiệu Âm đều nhíu mày, lời này nói cũng có đạo lý.

Nhưng nếu đưa lễ vật không nhiều, không đủ quý trọng, chẳng may cha mẹ Cố gia cho rằng bọn họ không hài lòng về con dâu thì làm sao bây giờ?

Có trời mới biết hai người hài lòng với Cố Vân Đông đến mức nào, thực tế nhìn thấy việc hai vợ chồng son ân ái ngọt ngào, thấy việc con trai mỗi ngày đều vui vẻ sung sướng, vui đến độ chỉ cần đứng chung một chỗ với Vân Đông là cả người đều như phủ một tầng bong bóng hạnh phúc vậy. Trong lòng hai người đều vô cùng thỏa mãn đấy.

Mãi cho đến lúc cuối cùng, Cố Vân Đông dùng hết sức ngăn cản cùng với việc Thiệu Thanh Viễn có chung ý kiến, hai người chỉ có thể bỏ lại một ít vật phẩm dễ vỡ, khó bảo quản.

Mặc dù như thế nhưng số lượng đồ vẫn chất đầy một chiếc xe ngựa.

Ngoài ra còn có hai món đồ cổ, bình hoa, đồ làm bằng ngọc, nói gì thì hai người cũng không chịu để lại, cho nên họ chỉ có thể tìm rương chuyên dụng đựng mấy món này, bên trong phủ đầy bông rơm rạ, đảm bảo những món này không bị xóc nảy ảnh hưởng rồi mới chuyển đồ lên xe ngựa.

Cố Vân Đông tỏ vẻ, cứ làm như vậy đi, cha mẹ cao hứng là tốt rồi.

Nhưng cô không biết là, hai vợ chồng Bạch Hàng còn mang theo một cái hộp, bên trong đựng đầy. . . Ngân phiếu.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, xe ngựa xuất phát.

Bên cạnh Bạch Hàng và Thiệu Âm cũng không dẫn theo người nào, một hộ vệ, một gã sai vặt, một bà tử cùng với hai người chăn ngựa, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày như thế đã đủ rồi.

Cả đoàn người đã đến phủ Linh Châu. Chuyến này Thiệu Thanh Viễn tới phủ Linh Châu, ngoại trừ tìm Bạch Mộc Tử và Cổ gia ra hắn cũng có ý định thu mua một số dược liệu.

Phủ Linh Châu địa linh nhân kiệt, dược liệu cũng phong phú, nhất là hiện giờ có Bạch gia tọa trấn, ở phương diện y dược nơi đây đã vượt xa những phủ thành khác.

Chỉ riêng nông dân trồng dược liệu, người buôn bán dược liệu đã có số lượng không ít, một số ít còn dựa vào việc buôn bán dược liệu này để mưu sinh.

Những ngày gần đây khi bọn họ trở về Bạch gia, ba người Thiệu Văn, Đồng Thủy Đào và La Kỳ ở lại phủ Linh Châu, hỗ trợ thu mua dược liệu.

Lúc đoàn người Thiệu Thanh Viễn đến, Thiệu Văn cũng đã mua được kha khá rồi.

Chứa đầy bốn xe dược liệu, nhiều hơn so với tưởng tượng của Thiệu Thanh Viễn, thậm chí trong số đó còn có mấy loại dược liệu quý.

Bạch Hàng còn chưa biết việc này, thấy thế ông không nhịn được cười nói: "Kỳ thật con không cần tốn nhiều công sức như thế, y quán Huệ Dân có không ít dược liệu trong kho, ở phủ Linh Châu này cũng có hợp tác với những người cung cấp dược liệu cố định, chỉ cần dặn dò một câu, bọn họ có thể tìm được dược liệu giá rẻ hơn rồi."

Những điều này đương nhiên Thiệu Thanh Viễn biết rõ, nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói: "Hiện tại tuy con là người của Bạch gia, nhưng con đã mở Thiệu Ký rồi, con muốn tự mình làm thật tốt, nhìn xem bản thân có thể đi đến đâu."

Bạch gia là Bạch gia, y quán Huệ Dân là của Bạch gia, nhưng Bạch gia lại không thuộc về một mình hắn.

Ngoại trừ ông nội, còn có cả nhà đại bá, hai đường huynh đệ của hắn, thậm chí phía dưới còn có cả huynh muội Bạch Dương Bạch Nguyệt, y quán Huệ Dân cũng là một phần của bọn họ.

Mà Thiệu Ký là của hắn và Cố Vân Đông, nơi đây thuộc về riêng hai vợ chồng hắn.

Bạch Hàng nghe xong ngẩn người, rất nhanh ông đã hiểu được ý của Thiệu Thanh Viễn, ông không khỏi có chút vui mừng nhìn con trai.

"Con nói đúng."

Đây chính là con trai của ông, đứa con trai quang minh chính đại, không ham món lợi nhỏ, tràn đầy bản lĩnh.

"Dược liệu cũng đã mua xong, hiện giờ chúng ta lên đường thôi. Nhưng nhân công của chúng ta có hạn, đống dược liệu này còn cần phải thuê người mới được."

Thiệu Thanh Viễn đáp: "Việc này cha không cần lo lắng, con đã chọn được người rồi."

"A? Là ai?"

"Chu Hán."

Bạch Hàng kinh ngạc: "Chu Hán??"

Ông đương nhiên biết Chu Hán, Chu Hán là người chuyên môn phụ trách vận chuyển dược liệu của Bạch gia từ kinh thành đến phủ Linh Châu đấy, hắn đã hợp tác với Bạch gia vài năm rồi, quan hệ rất không tệ.

"Không phải hơn một tháng trước Chu Hán đã đưa dược liệu quay về phủ Linh Châu rồi sao? Hôm nay vẫn còn ở đây?"

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Vẫn còn ạ, trước kia khi con đến phủ Linh Châu đã qua gặp hắn một lần, vừa lúc Chu đại ca có hai đơn hàng ở gần phủ Linh Châu cho nên hắn nán lại đây thêm một ít thời gian, vốn đã định trở về từ mấy ngày trước rồi, nhưng con đã chuyển lời cho Chu đại ca chờ con thêm vài ngày, tiếp đơn hàng này của con."

Nhà của Chu Hán vừa lúc cũng ở khu vực giáp ranh giữa phủ Linh Châu và phủ Tuyên Hòa, tuy vẫn ở phủ Linh Châu, nhưng chuyến hàng này cũng tiện đường, Chu Hán vẫn rất vừa ý đấy.

Ánh mắt Bạch Hàng nhìn Thiệu Thanh Viễn càng lúc càng thưởng thức, con của ông, tuy lớn lên ở nông thôn, tuy không trải qua cuộc sống tốt đẹp, tuy vài năm gần đây mới bắt đầu đọc sách biết chữ nhưng cho dù như thế, con của ông vẫn cực kỳ thông minh, làm việc chu toàn, mọi thứ đều cân nhắc vô cùng kỹ càng.

Đầu óc này quả nhiên sáng suốt, giống như ông.

"Đi, thế thì cha và con cùng đi tìm Chu Hán."

"Vâng."

Nơi ở tạm thời của Chu Hán cách y quán Huệ Dân không xa, hắn và mấy tên thuộc hạ đang thu dọn đồ đạc, ra ngoài làm ăn đã hơn hai năm rồi, khó có dịp được quay về nhà một lần, đương nhiên phải chuẩn bị không ít đồ.

Khi Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đến gõ cửa, đúng lúc Chu Hán đang buộc chặt một cái bao.

Bình Luận (0)
Comment