Chương 813: Hiện tại còn có cơ hội nhận cha không?
Thấy hai người một trước một sau vào cửa, Chu Hán còn ngây người một lúc, hơi kinh ngạc nhìn về phía của bọn họ.
"Bạch nhị gia, Thiệu tiểu ca, tại sao các ngươi lại cùng nhau đến đây thế?"
"Chuyến này đi phủ Tuyên Hòa, ta và Thanh Viễn cùng nhau đi. Ta nghe Thanh Viễn nói, hắn thuê các ngươi hộ tống dược liệu, cho nên đến đây chào hỏi, đến lúc đó cùng nhau lên đường."
"Thì ra là như vậy." Chu Hán gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là trong lòng hắn vô cùng hoang mang.
Hai người này quan hệ tốt đến thế sao? Không ngờ Bạch nhị gia lại gọi Thiệu tiểu ca thân thiết như thế, cứ có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Nhưng Chu Hán đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn rất rõ ràng đạo lý đừng tò mò quá nhiều, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ rót hai chén trà đưa cho bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn uống một ngụm, lúc này mới nói tỉ mỉ, cụ thể chi tiết với Chu Hán, có bao nhiêu loại dược liệu, cần bao nhiêu người hộ tống, ước chừng đi mất thời gian bao lâu, thù lao tính toán như thế nào, những việc này phải nói rõ ràng từ sớm mới có thể ký kết khế ước tốt được.
Đợi đến lúc tất cả mọi việc được thỏa thuận xong, sắc trời cũng đen xuống.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới đứng dậy cáo từ: "Thế thì ngày mai phải làm phiền Chu đại ca rồi, dược liệu ở biệt viện Bạch gia, đến sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng tập hợp ngay tại biệt viện."
"Được."
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, gọi Bạch Hàng: "Cha, đi thôi."
Từ đầu đến cuối Bạch Hàng không nói gì nhiều, ông chỉ yên tĩnh nhìn Thiệu Thanh Viễn và Chu Hán nói chuyện, càng nghe, trong mắt ông càng lóe lên sự tự hào.
Xác thực là con trai tốt của ông có thể một mình đảm đương một phía rồi.
Cha con hai người một trước một sau rời khỏi sân nhỏ, Chu Hán vẫn đứng yên tại chỗ, sững sờ nhìn vào bóng lưng của bọn họ.
Không đúng, hắn vừa mới nghe được cái gì thế???
Cha???
Chu Hán không nhịn được móc móc lỗ tai và tiến lên vài bước muốn hỏi một chút cho rõ, nhưng lúc này Thiệu Thanh Viễn và Bạch Hàng đã ngồi lên xe ngựa, rất nhanh đã biến mất ngay trước mắt hắn.
Chu Hán: ". . ."
Thiệu tiểu ca có bản lĩnh đến mức này sao? Trong khoảng thời gian ngắn như thế, vậy mà lại nhận Bạch nhị gia làm cha rồi?
Hiện tại hắn mở miệng nhận cha, còn cơ hội không?
Trong lòng Chu Hán ngo ngoe rục rịch, nhưng đến cuối cùng hắn cũng không dám biến suy nghĩ này thành hành động, hắn bèn lấy lại bình tĩnh, quay về sắp xếp mọi việc.
Chờ đến sáng ngày thứ hai, Chu Hán dẫn người tới biệt viện Bạch gia.
Tổng cộng có bốn chiếc xe ngựa dược liệu, thêm cả chiếc xe lễ vật dành cho thông gia từ Bạch gia, tính toán như thế, đội ngũ cũng không ngắn.
Cửa thành vừa mở ra, mấy chiếc xe ngựa lục tục ngo ngoe chạy nhanh ra khỏi cửa thành, hướng về phía phủ Tuyên Hòa.
Chu Hán cũng mới biết rõ ràng, ngọn nguồn của mối quan hệ giữa Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn là chuyện như thế nào.
Cũng do biết rõ hết mọi chuyện nên Chu Hán mới có cảm giác càng khiếp sợ hơn.
Trên đời không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, Thiệu Thanh Viễn là con ruột của Bạch nhị gia. Chu Hán với tư cách là người có mối quan hệ hợp tác thân thiết cùng Bạch gia, đương nhiên hắn cũng biết việc con trai Bạch nhị gia bị mất tích hơn hai mươi năm về trước.
Duyên phận này, thật đúng là vô cùng kỳ diệu.
Chu Hán vẫn rất vui mừng thay cho bọn họ đấy.
Người vui mừng còn có Thiệu Âm, đã mười tám năm bà không bước chân ra khỏi cửa rồi, lúc này rời khỏi phủ Linh Châu, nhìn cảnh sắc bên ngoài biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả người Thiệu Âm đều cảm thấy hưng phấn.
Cũng không biết có phải vì đã tìm được Thiệu Thanh Viễn hay không, Thiệu Âm cũng không còn sợ hãi khi gặp người xa lạ nữa, thậm chí thỉnh thoảng bà còn có thể trò chuyện cùng bọn người Chu Hán.
Một chuyến đi này, lại khiến cho mấy người Bạch Hàng đều thở phào một hơi, có cảm giác như có lẽ tâm sự của Thiệu Âm đã tan biến, tâm bệnh kia, cũng biến mất rồi.
Thậm chí thỉnh thoảng Thiệu Âm sẽ vào xe ngựa của Cố Vân Đông, cùng cô dạy La Kỳ học chữ.
Bà cũng giống như Đồng Thủy Đào, rất yêu thích cảm giác dạy học trồng người này.
Về thân phận của La Kỳ, Thiệu Âm cũng đã biết.
Bà vốn có thù với Cổ Kính Nguyên của Cổ gia nhưng đối với Cổ Ngọc Văn thì bà lại không có bất kỳ ân oán nào, càng không cần phải nói đến La Kỳ vẫn còn là con nít.
Hơn nữa, Cổ Ngọc Văn đã góp công rất lớn trong việc giúp cả nhà bọn họ đoàn tụ, Thiệu Âm cảm kích còn không hết.
La Kỳ được Thiệu Âm dạy dỗ, tốc độ biết chữ của cô bé so với trước kia nhanh hơn nhiều.
Thiệu Âm vốn là tiểu thư khuê các, việc học đã trải qua sự giáo dục chính thống đấy.
Không giống với Đồng Thủy Đào, tuy nàng ấy cũng biết chữ, nhưng kỳ thật thời gian học chữ của nàng cũng không dài, đối với văn ngôn quanh co lòng vòng trong sách, Đồng Thủy Đào vừa nhìn đã thấy nhức đầu. Vấn đề là còn phải giải thích, phải phiên dịch thể văn ngôn thành thể văn bạch thoại, đối với Đồng Thủy Đào mà nói, quả thực đây chính là thách thức cực kỳ gian nan.
Thiệu Âm lại không giống với Đồng Thủy Đào, thời còn trẻ bà ấy tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, dạy dỗ La Kỳ hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì đã tìm được một việc tràn ngập cảm giác thành tựu như vậy, dọc đường này Thiệu Âm luôn cảm thấy bừng bừng hào hứng, bà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Lúc xe ngựa dừng lại, bà và Cố Vân Đông cùng nhau chuẩn bị cơm trưa.
Có hai người bọn họ đi cùng, dọc đường đi này thức ăn có thể nói là một chút cũng không kém, ngay cả Chu Hán và thuộc hạ của hắn cũng đi theo ăn ké được không ít.
Thậm chí có cấp dưới âm thầm nói với Chu Hán: "Chu ca, lần đầu tiên ta hy vọng hành trình có thể kéo dài lâu một chút, từ đó đến giờ ta chưa gặp được đơn hàng nào nhẹ nhàng thế này, giống như cùng đi ra ngoài dạo chơi trong tiết thanh minh vậy, quá sung sướng."
Chu Hán liếc xéo hắn một cái, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ, đồng thời động tác ăn của hắn cũng không hề ngừng lại.
Dọc đường đi này, Thiệu Thanh Viễn đều ngồi chung một chỗ với Bạch Hàng, thỉnh thoảng thừa dịp xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, hai người sẽ vào trong rừng hoặc trên núi tìm thêm dược liệu.
Tuy những năm gần đây Bạch Hàng ít đi ra ngoài, nhưng đối với những nơi có dược liệu trong phạm vi phủ Linh Châu này, ông lại rất rõ ràng.
Trình độ của ông tuy còn thua kém Bạch lão gia tử, nhưng ngoài Bạch lão gia tử ra, ông là đại phu có năng lực mạnh nhất rồi.
Cho nên Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh ông, học được không ít thứ.
Cả đoàn người cứ như thế một đường đi thẳng đến phủ Tuyên Hòa, tốc độ không nhanh, đợi đến lúc đến gần phủ Tuyên Hòa, cũng đã gần tháng ba rồi.
Tháng ba đúng là lúc mùa xuân đã đến, thời điểm vạn vật sống lại, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp.
Đương nhiên cảnh sắc dọc đường quả thực khiến cho lòng người lưu luyến quên lối về, đoàn người cứ như vậy đi một đường ngắm hoa anh đào bay đầy trời, đến huyện An Nghi.
Nhà của Chu Hán, ngay tại huyện An Nghi.
"Đêm nay mọi người cứ tạm thời ở trong huyện thành một đêm trước, qua huyện An Nghi này, đi xa hơn một chút là đến vùng đất thuộc phủ Tuyên Hòa rồi. Nhà của ta ngay tại phía đông huyện An Nghi này, đêm nay ta sẽ về nhà một chuyến, gặp cha mẹ vợ con của ta, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến, được chứ?"
"Đương nhiên là được." Thiệu Thanh Viễn gật đầu.
Chu Hán cười nói: "Ta dẫn các ngươi đến khách điếm trước, huyện An Nghi này ta rất quen thuộc, khách điếm nơi nào vừa tốt lại vừa rẻ, ta đều biết rõ ràng cả đấy."
Trong lúc nói chuyện, hắn dẫn theo cả đoàn người đi vào một nơi gọi là 'Khách điếm Toàn Hữu', có hai tầng lầu.
Mấy người Thiệu Thanh Viễn cũng không hề nghi ngờ gì, Chu Hán vào Nam ra Bắc, lại hợp tác thân thiết với Bạch gia, đương nhiên sẽ không gài bẫy lừa gạt bọn họ.
Quả nhiên vừa tiến vào khách điếm, tiểu nhị lập tức ra đón, dẫn bọn họ lấy gian thượng phòng.
Tuy chỉ là huyện thành nhỏ, nhưng khách điếm nơi này xác thực rất tốt, rất thoải mái dễ chịu.
Ở khách điếm sắp xếp xong xuôi, thời gian vẫn còn sớm, Thiệu Âm nhìn ra đường đã thấy một cửa hàng bán bánh ngọt vẫn luôn có mùi thơm truyền vào, bà muốn qua đó nếm thử, bèn lôi kéo Cố Vân Đông đi ra ngoài rồi.