Chương 814: Lại nhận sai người rồi
Cửa hàng bánh ngọt kia cũng không xa, sau khi Thiệu Âm mua hai gói, thì cảm thấy mỹ mãn trở về.
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, ngửi ngửi, mùi hoa đào rất nồng, bên trong chắc hẳn có thêm cánh hoa đào.
Hoa đào lúc này vẫn tươi, ngửi thấy đã khiến cho người ta chảy nước miếng.
Vừa mới nghĩ như vậy, thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: "A, trộm bạc của ta, tên trộm kia, đừng chạy.”
Cố Vân Đông sửng sốt, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Thiệu Âm đang chạy đuổi theo một nam tử.
Cô không nói hai lời vội vàng đuổi theo, nhưng vừa mới nhấc bước, đã nhìn thấy một nữ tử bên kia lặng lẽ nhét một túi tiền vào trong tay áo.
Túi tiền kia nhìn rất quen mắt, không phải vừa rồi Thiệu Âm lấy ra dùng để mua điểm tâm sao? Đúng là giống hệt nhau.
Hơn nữa ánh mắt nữ tử này luôn né tránh, đầu hơi cúi xuống, khóe miệng khẽ nhếch, cước bộ thì lại vội vàng.
Cố Vân Đông lập tức phân phó Đồng Thủy Đào: "Túi tiền ở trong tay nữ nhân kia, muội đi lấy về. Ta đuổi theo mẹ.”
Nói xong vội vàng đi về phía Thiệu Âm, Đồng Thủy Đào cũng gật đầu, chạy về phía nữ tử kia.
Thiệu Âm chạy cũng không nhanh, nhưng giọng của bà trong trẻo, rất có lực.
Bà không đuổi kịp, thì trực tiếp hét to lên: "Bắt tên trộm, tên trộm kia đã ăn cắp bạc của ta."
Trên đường có không ít người, nghe vậy thì nhao nhao quay đầu, theo ngón tay Thiệu Âm nhìn về phía nam tử kia, theo bản năng chạy đi ngăn người.
Nam tử kia vội vội vàng vàng, đến khi bị người chặn lại mới phát hiện người mà mọi người đang hô hoán bắt trộm hóa ra lại là mình.
Lúc này nam tử ấy xoay người nhíu mày: "Vị phu nhân này, ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải kẻ trộm."
“Ngươi còn nói không phải, vừa rồi ngươi cố ý đụng ta một cái, sau đó xoay người bỏ chạy, túi tiền của ta cũng đã không còn rồi."
Người vây xem nghe được, lúc này chỉ trích: "Ngươi tuổi còn nhỏ không lo học hành hẳn hoi, lại đi trộm bạc của người ta, còn không mau lấy túi tiền ra? "
“Ta không trộm." Sắc mặt nam tử hơi đỏ lên, có chút tức giận trừng mắt nhìn Thiệu Âm.
Đúng lúc này Cố Vân Đông chạy đến, cô vội vàng kéo ống tay áo Thiệu Âm một chút, nhỏ giọng nói: "Mẹ, không phải hắn, người trộm túi tiền của mẹ chính là một nữ tử, con nói Thủy Đào đi bắt rồi.”
Thiệu Âm sửng sốt, kinh ngạc: "Không phải hắn ta sao? Con có chắc không?”
"Chắc chắn."
Trong nháy mắt Thiệu Âm đỏ mặt, nhìn về phía nam tử bị người ta chỉ trỏ, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, ta nhầm lẫn, ngươi không phải kẻ trộm. Thật sự xin lỗi, là ta không thấy rõ ràng, hiểu lầm ngươi..."
Sắc mặt nam tử đen sầm, hắn tuy tuổi cũng không lớn, nhìn bộ dáng cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn là một thiếu niên, nhưng khi giờ phút này trầm mặt, trên người giống như tản ra hắc khí.
Hắn hừ lạnh: "Lần sau hãy nhìn cho rõ ràng, làm chậm trễ thời gian của ta.”
Nói xong, hắn xoay người chạy đi.
Thiệu Âm càng cảm thấy áy náy, vừa rồi hắn chạy vội vàng như vậy, nhất định là có việc rất gấp, thế mà chính mình lại nhận lầm người.
Bà quay đầu lại nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ta lại nhận nhầm người rồi.” Lần trước nhận nhầm người, bà đã rút trâm đâm người khác bị thương. Không nghĩ tới mười tám năm sau rời đảo, vốn cho rằng tình huống của mình đã tốt hơn nhiều, kết quả lại tạo phiền toái cho người ta.
Cố Vân Đông vừa nghe lời này, trong lòng lộp bộp một chút, sợ bà ấy lại phát bệnh, vội vàng nói: "Tình huống lần này với lần trước không giống nhau, đây là hiểu lầm. Người bình thường khi bị đụng một chút rồi lại không thấy ví tiền, đương nhiên sẽ hoài nghi người đụng là tên trộm. Mẹ không cần suy nghĩ nhiều, còn nếu trong lòng mẹ vẫn cảm thấy áy này, chúng ta đi tìm hắn, nói xin lỗi thật tốt được không?”
Chỉ cần đừng áy này mà phát bệnh là được.
Thiệu Âm quả nhiên gật đầu: "Được.”
Chỉ là bà vừa dứt lời, bên cạnh đã có người lẩm bẩm: "Tiểu tử vừa rồi, có phải là con của Dương gia không?"
“Hình như là hắn, hắn vội vàng làm gì vậy? Dương gia lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Hơn phân nửa là như vậy, người mẹ kế kia của hắn quá ầm ĩ, mà nhà ngoại tổ của hắn lại không có ở đây, bằng không sao có thể bị ức hiếp như vậy?”
Cố Vân Đông đỡ Thiệu Âm đi xa, chỉ mơ hồ nghe được vài câu, rồi không chú ý đến phía sau nữa.
Nhưng ngược lại cũng biết được thân phận thiếu niên kia, họ Dương. Thiếu niên chạy rất nhanh, hai người Cố Vân Đông cũng không đuổi kịp, cũng may biết họ của hắn, hỏi thăm một chút thì tìm được.
Cố Vân Đông kỳ thật cũng không quá đồng ý với việc Thiệu Âm còn muốn đuổi theo xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm, cô đã nói xin lỗi ngay tại chỗ rồi, thiếu niên kia cũng không truy cứu nữa, việc này dường như chỉ nên dừng lại ở đây. Nhưng tình huống của Thiệu Âm đặc thù, lần trước nhận sai người thiếu chút nữa giết người, lúc này thì lại mang đến phiền toái cho người ta, Cố Vân Đông lo lắng bà vẫn canh cánh trong lòng, rất có thể bệnh tình trong khoảng thời gian này thật vất vả mới được cải thiện, lại tái phát.
Dù sao, mười tám năm là quá đủ rồi.
Không bao lâu sau hai người đã tìm đến phụ cận Dương gia.
Nhưng mà còn chưa tới gần, lại nhìn thấy không ít người vây quanh trước cửa Dương gia, ở bên kia chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cố Vân Đông và Thiệu Âm liếc nhau một cái, lúc này tiến lên, chen qua đám người nhìn vào bên trong, thì nhìn thấy một bà lão trên mặt đất đang lau nước mắt khóc.
Cửa lớn Dương gia mở rộng, bên trong còn truyền đến tiếng tranh cãi bén nhọn.
Có hàng xóm muốn đỡ bà lão trên mặt đất dậy, ai ngờ vừa mới động, bà lão kia đã ôi một tiếng rồi lại ngã trở về.
Lúc này mọi người mới phát hiện bà lão kia bị bong gân ở chân, khi đứng dậy thì đau đến gân trên trán còn giật giật.
Hàng xóm nhất thời không dám động đến bà: "Thẩm không sao chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Con trai và con dâu của bà lại cãi nhau cái gì? Sao bà lại ngồi một mình ở bên ngoài, bên trong đang đánh nhau sao?”
Bà lão kia vừa nghe, nước mắt lại rơi xuống: "Tạo nghiệt ah, súc sinh kia muốn đuổi hai vợ chồng già chúng ta ra ngoài, luôn nói ta ngược đãi Bảo nhi. Bảo nhi là cháu ruột của ta, ta thương hắn còn không kịp, làm sao có thể đi hại hắn chứ? Làm sao ta có thể hại hắn được?”
Vừa dứt lời, bên trong có một người phụ nữ lao ra, chỉ vào mũi bà lão kia mà mở miệng mắng to: "Cái gì mà cháu ruột của ngươi, lời này ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra. Trong lòng hai lão bất tử các ngươi cho tới bây giờ chưa bao giờ có Bảo nhi của ta, chỉ có cháu trai lớn bảo bối Dương Hạc của các ngươi. Được rồi, nếu hai người các ngươi không coi Bảo nhi của ta là thân nhân, chúng ta cần gì phải coi các ngươi là cha mẹ? Tất cả đều cút hết cho ta.”
Bà lão bị mắng thì sửng sốt, khóc đến cực kỳ bi thương: "Ngươi, ngươi nói chuyện phải có lương tâm.”
Hàng xóm ở một bên cũng thật sự nhìn không nổi nữa, nói với người phụ nữ kia: "Đúng vậy, mẹ Bảo nhi, Dương thúc Dương thẩm ngày thường đối đãi với các ngươi như thế nào, mọi người chúng ta đều có thể nhìn thấy. Ngược lại là ngươi, làm con dâu không biết hiếu thuận người lớn tuổi, còn xúi giục nam nhân nhà ngươi không để cha mẹ vào mắt, các ngươi làm như vậy, có thấy hổ thẹn lương tâm không.”
“Sao, chuyện nhà ta còn cần ngươi quản à? Mông mình còn chưa lau sạch. Ta sao lại không có lương tâm, nàng đánh ta mắng Bảo nhi nhà ta, là bọn họ không để chúng ta vào mắt trước."
Người hàng xóm bị bà ta nạt nộ suýt nữa đã xông lên đánh nàng ta một trận. Nhưng mà đúng lúc này, động tĩnh trong cửa lớn càng lúc càng lớn, ngay sau đó, nhìn thấy một thiếu niên đỡ một vị lão nhân bị người đẩy ra.