Chương 815: Giúp đỡ
Thiệu Âm nhìn kỹ, thiếu niên này không phải là người lúc trước bị bà hiểu lầm hay sao?
Thiếu niên lui ra sau hai bước, có chút cố hết sức chống đỡ cho ông lão lung lay sắp ngã bên cạnh, cắn răng nói về phía nam nhân trung niên bên trong: "Ông muốn đuổi chúng ta đi, được, ta đi. Nhưng ông làm ông bà bị thương, rồi đuổi bọn họ ra ngoài, ngay cả chỗ ở cũng không có, cũng không mời đại phu, ông muốn bọn họ chết sao, ông đúng là không có lương tâm.”
Nam nhân giơ tay lên muốn xông tới đánh thiếu niên, Thiệu Âm nhíu mày, muốn tiến lên, chỉ là bà cách đó khá xa, căn bản không kịp.
Cũng may thiếu niên kia tự mình né tránh, nam nhân chỉ vào hắn, giận dữ nói: "Dương Hạc, đây là thái độ của ngươi khi nói chuyện với cha ngươi sao? Cái gì mà nói ta muốn bọn họ chết, là bọn họ động thủ đánh đệ đệ ngươi trước, bọn họ không đau lòng Bảo nhi của ta, thì tự ta đau lòng. Hơn nữa, sao họ lại không có nơi để sống? Ngôi nhà trên phố Thành An không phải là nơi ở tốt sao?”
Dương Hạc tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: "Ông..."
Nhưng hắn mới vừa nói một chữ, thân thể ông lão đã chống đỡ không nổi mà lắc lư một chút.
"Ông nội..." Dương Hạc vội vàng giữ chặt ông ấy, nhưng dáng người hắn gầy gò, cả người ông lão đè lên, trực tiếp đè hắn ngã xuống đất.
Cố Vân Đông bước lên một bước, vội vàng đỡ người lại.
Nhìn từ góc độ này, mới phát hiện trên trán ông lão có máu, hẳn là bị đập đầu.
Dương Hạc cực kỳ gấp gáp, không nhìn kỹ bộ dáng của Cố Vân Đông, mà xoay người vội vàng nói với người đàn ông kia: "Cha, cha mau đi tìm đại phu xem cho ông nội trước đi.”
Đáp lại hắn, là tiếng đóng cửa lại.
Mọi người vây xem đều tức giận đến không chịu nổi, mắng trước cửa lớn Dương gia: "Hai vợ chồng Dương Văn Lễ này quả thực không có lương tâm.”
“Dương Hạc, ngươi dẫn ông bà của ngươi đến y quán để đại phu xem đi.”
Dương Hạc gật đầu, ngồi xổm xuống cõng ông lão đang lâm vào nửa hôn mê.
Nhưng vừa quay đầu lại phát hiện bà lão còn đang ngồi trên mặt đất thì lo lắng không thôi, có chút không biết làm thế nào mới được.
Hắn chỉ có thể quay đầu, nói với hàng xóm một bên: "Thím, có thể phiền người tìm hai người đưa bà nội ta đi một chút được không.”
Hàng xóm kia vừa muốn gật đầu, Thiệu Âm đã tới nói: " Để ta đi, phu quân ta là đại phu, tình huống của ông nội ngươi thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, đưa bọn họ đến nhà trọ của chúng ta ở đi, cách đây không xa.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thiệu Âm đối với Dương Hạc mà nói chính là người xa lạ, cho dù đi y quán cũng đáng tin cậy hơn là đi đến phòng trọ nào đó tìm người không quen biết mà trị liệu.
Bởi vậy Dương Hạc chỉ khẽ gật đầu, nói một tiếng: "Đa tạ.”
Sau đó, tiếp tục xin thím hàng xóm giúp đỡ.
Thiệu Âm nhất thời có chút luống cuống nhìn về phía Cố Vân Đông, cô bật cười, quả nhiên, mẹ đã mười tám năm không ra khỏi đảo, về phương diện quan hệ nhất định đã rất xa lạ.
Cô lắc đầu với Thiệu Âm, nói: "Đi y quán đi, lúc trước ta tới đây, nhìn thấy bên kia đường có một nhà.”
Trong lúc nói chuyện, cô ngồi xổm xuống hỗ trợ đỡ bà lão đứng dậy, trực tiếp cõng người trên lưng.
Cố Vân Đông khí lực lớn, hai người phụ nữ bên kia còn muốn đưa tay ra đỡ, lại không ngờ nữ tử này thoạt nhìn chính là phu nhân nhà giàu có, lại không chút cố kỵ mà cõng một bà lão xa lạ như vậy.
Trong lúc sững sờ, Cố Vân Đông đã đứng vững, nói với Dương Hạc: "Đi thôi, còn sững sờ làm cái gì?”
"Ngươi..." Dương Hạc có chút kinh ngạc, cô nương này là ai? Sao lại nhiệt tình như vậy?
Vừa rồi tuy rằng hắn đã từng đối mặt với Thiệu Âm, nhưng lúc đó đang vội, cũng không nhìn kỹ.
Cố Vân Đông thấy vậy thì đi trước, Dương Hạc thấy thế, vội vàng đi theo. Cố Vân Đông cõng bà lão đi nhẹ nhàng, Dương Hạc thì ngược lại có chút cố hết sức. Đối với hắn mà nói, Cố Vân Đông là người xa lạ, hắn cũng không quá tín nhiệm cô.
Mắt thấy cô đã kéo dài khoảng cách, Dương Hạc cũng có chút nóng ruột, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
May mắn phía sau đột nhiên vươn ra một cánh tay, đỡ lấy hắn và ông lão trên lưng hắn.
Dương Hạc trong lòng sợ hãi thở ra một hơi, ngẩng đầu nói với người tới: "Cám ơn.”
Người nọ khẽ gật đầu, nói với người phía sau: "Thiệu Văn, cậu đến hỗ trợ.”
"Vâng, công tử."
Dương Hạc cảm giác được lực đạo trên người trong nháy mắt nhẹ đi, ông nội hắn được người tên Thiệu Văn kia trực tiếp đỡ tới, cõng trên người.
Dương Hạc vội vàng ngăn cản: "Vị tiểu ca này, không cần phiền toái..."
"Không có việc gì, ta luyện võ, khí lực lớn, ngươi đỡ một chút là được, như vậy tốc độ mới nhanh."
Dương Hạc nghe xong, nhất thời không nói lời nào nữa, hắn đi quả thật rất chậm.
Bởi vậy hắn gật đầu, nói nhiều tiếng cảm ơn.
Bà lão trên lưng Cố Vân Đông cũng được Đồng Thủy Đào sau đó tới đón qua, cô kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn đột nhiên xuất hiện: "Sao chàng lại tới đây? Cha đâu?”
“Cha ở phòng trọ, ta thấy hai người đi đã lâu như vậy còn chưa trở về, lo lắng nên đi ra xem một chút. Vừa lúc nhìn thấy Đồng Thủy Đào bắt trộm, lấy lại túi tiền của mẹ. Vì vậy, theo đi nàng ấy để tìm nàng, chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Vân Đông nhỏ giọng nói lại tình huống phát sinh trên đường. Thiệu Thanh Viễn nghe vậy biểu tình nghiêm túc vài phần, xem ra chuyện mười tám năm trước, đối với mẹ mà nói vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Chuyện này, chờ sau khi trở về hắn muốn cùng cha nói chuyện thật kỹ.
Trong lúc nói chuyện, mấy người cũng đã đi tới trước cửa y quán.
Dương Hạc dẫn đầu đặt ông nội đã hôn mê lên một chiếc giường nhỏ, vội vàng nhờ đại phu hỗ trợ xem một chút.
Đại phu bắt mạch, lại hơi nhíu nhíu mày, lắc đầu vẻ mặt bi thương: "Tình huống của ông cụ có chút nghiêm trọng, nếu không cứu chữa thật tốt, mạng này sợ là không giữ được. Như vậy đi, đầu tiên ta sẽ kê toa thuốc cho ông ấy, ngươi đi bốc thuốc, ta băng bó cho ông ấy.”
Lời này vừa nói ra, Dương Hạc cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bà lão lại càng ô ô khóc lên: "Đại phu, ngươi nhất định phải cứu lão già nhà ta, cầu xin ngươi, đại phu."
“Yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức."
Đại phu kia vừa nói vừa đánh giá đám người này, lão phu thê bị thương này chắc là cùng một nhóm với thiếu niên đầu đầy mồ hôi đang gấp gáp lo lắng này. Còn mấy người khác là một nhóm, nhìn quần áo hai bên hoàn toàn khác nhau.
Lại nhìn vết thương trên trán lão đầu kia, rõ ràng chính là không cẩn thận bị người ta đập vào mà có.
Chẳng lẽ... Là do gia đình phú quý làm một nhà này bị thương, cho nên mới đưa đến y quán?
Đại phu cân nhắc xong, thì cầm giấy bút viết rất nhanh.
Thiệu Thanh Viễn lại hơi nhíu nhíu mày, đưa tay khoác lên cổ tay ông lão, một lát sau thu về, sắc mặt lại trầm xuống.
Đợi đến khi Dương Hạc cầm phương thuốc tới, hắn thuận tay nhận lấy. Dương Hạc kinh ngạc: “Công tử.”
Thiệu Thanh Viễn lại cười: "Nhân sâm? Dương lão gia tử căn bản không có vấn đề gì lớn, chỉ là lớn tuổi, tức giận đến mức ngất xỉu hơn nữa lại bị đụng vào đầu, lúc này mới hôn mê, chỉ cần xử lý tốt miệng vết thương rồi tĩnh dưỡng, kê chút thuốc thư giãn giảm bớt sưng là được rồi, ngươi kê dược liệu quý giá, còn phải nhân sâm ba mươi năm sao? Đây là một y quán hay hắc điếm?”