Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 816 - Chương 816. Y Thuật Của Ông Là Được Thái Y Viện Dạy

Chương 816. Y thuật của ông là được thái y viện dạy Chương 816. Y thuật của ông là được thái y viện dạy

Chương 816: Y thuật của ông là được thái y viện dạy

Dương Hạc ngạc nhiên, mạnh mẽ nhìn về phía đại phu kia.

Sắc mặt đại phu khẽ biến, vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng vẫn cố hổn hển mở miệng: "Ngươi biết cái gì? Lão gia tử này thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt trắng bệch như vậy mà ngươi còn nói không có vấn đề gì sao? Ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Ngươi không biết gì thì không nên khoa tay múa chân ở chỗ này, nếu chậm trễ cứu trị rồi gây ra mạng người, ngươi phụ trách được sao?”

Nói xong, ông ta cũng có đủ tự tin, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái: "Như thế nào, người là do ngươi làm bị thương phải không? Thấy dược liệu đắt tiền, không muốn bồi thường? Nằm mơ, ta nói cho ngươi biết, làm người phải có lương tâm, làm tổn thương người mà bồi thường là thiên kinh địa nghĩa.”

Dương Hạc vốn còn ngơ ngác, nghe đến đây vội vàng giải thích: "Đại phu ngươi hiểu lầm rồi, tổ phụ ta không phải do bọn họ làm bị thương, bọn họ có lòng hảo tâm giúp ta đưa người tới đây. Đại phu đừng tức giận, trước tiên kê đơn thuốc đi, ta biết y thuật của người tốt.”

Vị đại phu kia sửng sốt một chút, không phải thủ phạm sao?

Hắn có chút thất vọng, nhưng nghe Dương Hạc nói như vậy, lại yên lòng, gật đầu nói: "Coi như ngươi hiểu chút đạo lý, như vậy đi, ngươi đi lấy tiền để kê đơn thuốc trước, ta băng bó vết thương cho ông nội ngươi.”

Dương Hạc vội vàng đáp ứng, xoay người muốn đi.

Ai ngờ lại bị Cố Vân Đông trực tiếp ngăn lại, cô bị tức giận đến bật cười: "Y quán nhỏ của ngươi còn rất biết hãm hại người nha, phu quân ta không hiểu y thuật? Thật sự ngại quá, phu quân ta vừa vặn chính là đại phu, hơn nữa còn biết cái gì gọi là tấm lòng đại phu, với lòng dạ đen tối của ngươi đương nhiên không giống nhau rồi.”

Đây là đại phu??

Bất kể là Dương Hạc hay là đại phu kia, đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Âm ở một bên dùng sức gật đầu, nói với Dương Hạc: "Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, con trai ta nói ông nội ngươi không sao, vậy khẳng định sẽ không có việc gì. Vừa rồi ngươi cũng thấy, con dâu ta cho ông nội ngươi dùng thuốc cầm máu, máu của hắn lập tức ngừng lại đúng không?”

Vừa rồi khi trên đường tới, Cố Vân Đông thấy máu trên đầu ông lão còn đang chảy ra ngoài, lập tức lấy ra một lọ thuốc rắc lên vết thương của hắn.

Bằng không suốt một đường đi tới, cũng sẽ không thể không có một chút chuyện gì.

Dương Hạc nghe xong có chút do dự, thuốc kia quả thật rất hiệu quả, trong lòng hắn cũng rất cảm kích.

Chỉ là, những người này so với mình mà nói, vẫn là người xa lạ. Mà y quán này, lại mở ở nơi này hơn mười năm, danh tiếng vẫn luôn rất tốt. Chủ y quán hắn cũng biết, tuy rằng đại phu trước mặt này có chút lạ mặt, nhưng... chắc là không đến mức lừa gạt hắn chứ?

Dương Hạc có chút không chắc chắn, lúc này trong y quán lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

Sau một khắc, đã thấy hai người vừa nói chuyện vừa từ bên trong đi ra. Một trong số đó vừa vặn là chủ của y quán này.

Và một người khác... Chu Hán??

Chu Hán cũng nhìn thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn, nhất thời hưng phấn đi tới: "Thiệu tiểu ca, sao hai người lại ở đây?”

Ông chủ thấy bọn họ quen biết, kinh ngạc tiến lên hỏi: "Chu huynh, vị này là..."

"Đây chính là Thiệu tiểu ca vừa rồi ta đã nói qua với ngươi, Thiệu tiểu ca y thuật rất giỏi, một thân y thuật của hắn được người đứng đầu của thái y viện trong kinh thành dạy đó."

Hắn không nói chuyện Bạch gia, nhưng Thiệu Thanh Viễn với Tống Đức Giang có quan hệ, trong kinh thành rất nhiều người đều biết, nói một câu cũng không có gì.

Ông chủ kia quả nhiên ánh mắt sáng lên: "Thì ra ngươi chính là Thiệu đại phu, may mắn được gặp mặt.”

Đại phu và mấy người Dương Hạc ở một bên nghe xong lời này, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Người đứng đầu Thái Y Viện... Dạy ra??

Thiệu Thanh Viễn và chủ y quán gật đầu nói hai câu, lập tức lại nhìn về phía Dương Hạc, bên này còn người còn chờ cứu trị, khẩn cấp hơn: "Ngươi có tính toán gì sao?”

Dương Hạc trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Cầu Thiệu đại phu cứu mạng ông nội ta.”

Thực ra cũng không cần hành lễ lớn như vậy, khóe miệng Thiệu Thanh Viễn co giật một chút, đỡ người dậy.

"Nếu ngươi tin ta, vậy ta kê cho ngươi đơn thuốc, ngươi đi bốc thuốc, yên tâm, cũng không đắt."

“Vậy ông nội ta, khi nào có thể tỉnh?” Dương Hạc nghe hắn nói xong, lập tức yên lòng, chỉ là tâm tình còn có chút kích động hỏi.

"Lập tức." Thiệu Thanh Viễn nói xong, lấy túi châm cứu bên hông ra, rút ngân châm bên trong ra, trực tiếp đâm hai mũi sau đầu ông lão. Dương Chí Phúc nằm trên giường nhỏ quả nhiên mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn trái nhìn phải.

Nhìn thấy thê tử và Dương Hạc đều ở đây, thở phào nhẹ nhõm.

Dương Hạc mừng đến phát khóc,: "Ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh lại, thật tốt quá.”

Chu Hán và ông chủ kia vẫn đứng ở một bên nhìn, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?”

Thiệu Thanh Viễn nói lại mọi chuyện một lần, lập tức nhìn về phía đại phu không biết từ khi nào đã rụt vào trong góc không nói một tiếng. Chủ nhân của y quán nghe được thì sắc mặt đỏ lên, bất ngờ quay đầu, trừng mắt nhìn đại phu kia: "Lý đại phu, ta thấy y thuật của ngươi không tồi mới mời ngươi trở về tọa đường, không nghĩ tới y thuật của ngươi chỉ có thế, nhân phẩm lại đáng lo. Thanh danh y quán mười mấy năm của ta đều bị hủy trong tay ngươi. Trách không được mấy ngày nay bệnh nhân đến y quán chúng ta ít đi, thì ra là ngươi làm con sâu làm dầu nồi canh.”

Lý đại phu bị giáo huấn đến mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn không cam lòng biện giải: "Đây là hiểu lầm, ta vừa rồi nhất thời nóng nảy, lầm, chẩn đoán sai.”

Đối phương từ kinh thành đến, lại còn do đại phu đứng đầu thái y viện dạy ra, lúc này hắn tất nhiên không dám nói Thiệu Thanh Viễn cái gì cũng không hiểu.

Nhưng mà lời này của hắn, ông chủ nghe xong lại càng thêm nổi trận lôi đình: "Chẩn đoán sai?? Nói như vậy, ngươi không chỉ nhân phẩm không được, ngay cả y thuật cũng rất kém cỏi?”

Lý đại phu: "..."

Ông chủ kia thở ra một hơi, nhịn xuống vẻ mặt chán ghét: "Được rồi, ngươi cũng không cần biện giải nữa, chuyện ta đã rõ ràng. Y quán nhà chúng ta nhỏ, không thể chứa được đại Phật như ngươi. Ngươi đi dọn dẹp và trở về đi.”

Lý đại phu không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt: "Ông chủ."

“Nhân lúc hiện giờ ta còn chưa truy cứu hành động lúc trước của ngươi, mau đi đi, bằng không chúng ta vừa lúc có thể tính toán những chuyện lúc trước, xem ngươi rốt cuộc từng có mấy lần 'chẩn đoán sai' như vậy."

Hắn nói hai chữ cuối cùng rất nặng, sắc mặt Lý đại phu trắng bệch, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng cúi đầu bỏ chạy.

Hắn vừa đi, ông chủ mới nặng nề thở ra một hơi, chắp tay nói với Thiệu Thanh Viễn đang băng bó vết thương cho Dương Chí Phúc: "Khiến cho Thiệu công tử chê cười rồi."

“Ông chủ là một người hiểu đạo lý." Thiệu Thanh Viễn nhìn ra được, người này không tệ.

Hắn vừa nói như vậy, ông chủ ngược lại có chút ngượng ngùng.

Thiệu Thanh Viễn kê đơn thuốc, thang thứ nhất này sắc trong y quán, cho nên tạm thời không đi được.

Ông chủ kia có lòng giao hảo với Thiệu Thanh Viễn, đã mời bọn họ đến nội đường nói chuyện.

Thiệu Thanh Viễn lúc này mới biết được, chủ quán này có quan hệ không tệ với Chu Hán.

Chu Hán đi Nam xông Bắc, đặc biệt còn là người vận chuyển dược liệu cho người khác, nên cũng quen thuộc. Cho nên đại phu y quán này, thỉnh thoảng sẽ nhờ Chu Hán hỗ trợ tìm kiếm một ít dược liệu khó thấy bên này.

Bình Luận (0)
Comment