Chương 817: Tình hình của Dương gia
Lần này Chu Hán trở về, vừa vặn đưa dược liệu lúc trước ở kinh thành với phủ Linh Châu bên kia tới cho hắn, ai ngờ lại đụng phải nhóm người Thiệu Thanh Viễn.
Chủ y quán này họ Kỷ, ông chủ Kỷ và Chu Hán có giao tình không tệ, hôm nay thấy thái độ của hắn đối với Thiệu Thanh Viễn, đoán ra hắn có thể không chỉ đơn giản là đệ tử của thái y viện như vậy.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn chỉ chán ghét Lý đại phu kia, đối với y quán này ngược lại không có gì bất mãn.
Mấy người nói chuyện với nhau một hồi, mấy người Cố Vân Đông mới biết được tình huống của Dương gia.
Dương gia này ở huyện An Nghi vẫn rất nổi danh, bởi vì hai mươi năm trước, Dương gia còn là gia tộc giàu có của huyện thành, các gia tộc lớn tuổi ở huyện thành đều rất thích nói về sự hưng thịnh của Dương gia năm đó, rất hâm mộ.
Nhưng hôm nay, lại chỉ thở dài.
Tằng tổ Dương gia có tầm nhìn xa trông rộng, kiếm được một mảng lớn gia nghiệp, có thể nói trước đây huyện An Nghi đến một phần năm sản nghiệp đều là của Dương gia.
Nhưng, tổ tiên của Dương gia đã qua đời từ sớm. Sau đó gia nghiệp này rơi vào vai Dương Chí Phúc, Dương Chí Phúc không quyết đoán như cha hắn, nhưng thắng ở việc có thể thủ nghiệp, Dương gia rơi vào tay hắn, tuy rằng không đến mức lên một tầng, nhưng bảo vệ phần gia nghiệp này cũng không thành vấn đề.
Dương gia khi đó ở huyện thành cũng rất có tiếng nói.
Đáng tiếc, không ai giàu ba họ, đến đời Dương Văn Lễ, Dương gia đã trở nên không được.
Dương Văn Lễ này, ngay từ đầu còn nhã nhằn, tất cả mọi người đều cảm thấy người này tương lai nhất định thành tựu bất phàm, dù sao hắn tuổi còn trẻ đã thi đỗ tú tài.
Về sau, hắn còn được huyện thái gia lúc đó coi trọng, gả nữ nhi cho hắn, sinh hạ nhi tử chính là Dương Hạc.
Lúc ấy Dương Văn Lễ, trong nhà có tài sản, lại là tú tài, còn cưới nữ nhi của huyện thái gia, có thể nói là phong quang vô hạn, tiền đồ không thể giới hạn.
Tuy nhiên, tất cả các hào quang đã kết thúc ba năm sau đó.
Huyện thái gia huyện An Nghi đắc tội quyền quý, bị người ta tìm ra chỗ sai mà định tội, nhốt vào đại lao, một nhà huyện thái gia, cũng không có kết cục gì tốt.
Là con rể, Dương Văn Lễ đương nhiên nơm nớp lo sợ. Cũng may Dương gia không bị liên lụy, nhưng Dương Văn Lễ từ đó về sau lại bắt đầu không có kiên nhẫn với thê tử mình.
Thê tử của hắn vốn bởi vì nhà mẹ đẻ gặp đại nạn nên lo lắng không thôi, rất nhanh đã ngã bệnh, kết quả trượng phu mà ngày xưa rất ân ái nay đột nhiên thay đổi sắc mặt, càng làm cho lòng nàng như tro tàn, không đến một năm thì buông tay, lưu lại Dương Hạc còn nhỏ.
Vợ chồng Dương Chí Phúc đối với cách làm của Dương Văn Lễ cũng vô cùng đau lòng, nhưng dù sao cũng là đứa con duy nhất của mình, ngoại trừ đánh mắng một trận, cũng không đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Huống chi, sau khi thê tử của hắn qua đời, Dương Văn Lễ quả thật cũng hối hận không thôi, mang theo đứa con trai duy nhất suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Hai người Dương Chí Phúc thấy thế, cũng không tiện trách cứ hắn nữa, ngược lại còn muốn an ủi hắn phấn chấn lên, sớm ngày thi lấy công danh, tương lai thay nhà thông gia rửa sạch tội danh, trả lại trong sạch cho bọn họ. Dương Văn Lễ đáp ứng, nhưng quay đầu lại nói mình hoàn toàn không đọc được sách, căn bản không có biện pháp thi lấy công danh. Hắn nói không muốn làm quan, bởi vì bị kết cục của nhà thông gia dọa sợ.
Hai vợ chồng Dương Chí Phúc không thể tin được, nhưng tận mắt nhìn thấy đứa con trai gầy yếu ngày qua ngày, hai vợ chồng mềm lòng.
Không thi thì không thi đi, sản nghiệp của Dương gia đủ nuôi sống hắn, cho dù thu hồi địa tô cũng được, thân thể vẫn là quan trọng nhất.
Cùng lắm thì, nuôi dưỡng cháu nhỏ tiếp tục học hành, chúng còn trẻ.
Tuy nhiên, không lâu sau, vợ chồng Dương Chí Phúc đã phát hiện ra suy nghĩ của họ... Thật ngây thơ.
Dương Văn Lễ không thi khoa cử, đương nhiên là muốn tiếp nhận sản nghiệp trong nhà.
Dương Chí Phúc ngay từ đầu cũng không dám một lúc đã cho hắn quá nhiều, trước tiên bảo hắn thử nước, sau đó phát hiện Dương Văn Lễ ở phương diện này vậy mà còn có chút thiên phú, thủ đoạn buôn bán có chút tương tự tổ phụ hắn.
Dần dần, Dương Chí Phúc bắt đầu buông tay, chuyên tâm chăm sóc cháu trai nhỏ.
Dương Văn Lễ giao sổ sách cho ông, trên đó ghi chép ra vào, có lời có lỗ. Lỗ cũng rất bình thường, ai làm ăn mà có thể thuận buồm xuôi gió mãi.
Về sau, Dương Chí Phúc ít hỏi han, hơn nữa mấy năm đó thân thể của ông cũng không tốt lắm, đối với chuyện làm ăn gần như tiến vào trạng thái nửa buông tay.
Chờ ông ấy dưỡng thân thể tốt lên, một lần nữa chú ý đến sản nghiệp của Dương gia, mới phát hiện Dương gia bị Dương Văn Lễ làm bại hơn phân nửa.
Dương Chí Phúc thiếu chút nữa nôn ra máu, ông muốn một lần nữa bắt đầu ra tay, nhưng Dương Văn Lễ căn bản không đồng ý, hắn thừa dịp mấy năm nay đã thu hết việc làm ăn vào trong tay rồi.
Chưởng quầy trong cửa hàng bị hắn thay đổi, quản sự điền trang bị hắn tìm lỗi mà trực tiếp đuổi đi.
Dương Chí Phúc có lòng nhưng không có lực, hết lần này tới lần khác Dương Văn Lễ nhìn trúng nữ nhi của một gia đình, tính toán cưới nàng ta làm vợ.
Kết quả sau khi thành thân, nữ tử kia lại cực kỳ ác liệt với Dương Hạc, còn xúi dục Dương Văn Lễ đưa cho nhà mẹ đẻ không ít tiền bạc.
Dương Chí Phúc ở phương diện kinh doanh thiên phú vốn không cao, hiện giờ còn phải che chở cháu trai nhỏ, trong nhà rất loạn.
Cứ như vậy hơn mười năm trôi qua, Dương gia dần dần không còn thành tựu gì nữa.
Dương Văn Lễ quả thật có chút thông minh, nhưng sự thông minh lại đặt ở trên phương diện đoạt lấy gia sản từ trong tay phụ thân, dùng ở những tâm tư nhỏ nhặt kia, làm ăn bên ngoài lại qua loa, ánh mắt kinh doanh cực kỳ kém.
Hết lần này tới lần khác hắn còn tham vọng quá cao, ý nghĩ không thực tế, thường xuyên dùng một khoản bạc lớn đầu tư vào những việc hoàn toàn không có lợi ích.
Dương gia bây giờ, bất quá chỉ có ba gian cửa hàng không lớn không nhỏ, một thôn trang, một đại trạch Dương gia, cùng với một căn nhà bên kia đường Thành An.
Tuy rằng gia sản như vậy đối với đại bộ phận người mà nói đã là người rất giàu có, nhưng so sánh với Dương gia đã từng huy hoàng, lại cực kỳ không đủ nhìn.
Hơn nữa ba gian hàng kia buôn bán cũng không tốt lắm, mắt thấy cũng sắp thất bại.
Đám người Cố Vân Đông nghe xong nhịn không được lắc đầu thở dài, nhưng cũng chỉ cảm khái một chút.
Trong lúc nói chuyện, thuốc của Dương Hạc bên ngoài cũng nấu xong, nhanh chóng cho Dương Chí Phúc uống.
Dương lão phu nhân bị thương ở chân, cũng tìm một đại phu khác trong y quán xoa chút rượu thuốc rồi trở về hảo hảo tĩnh dưỡng, vấn đề cũng không lớn.
Dương Hạc tới chào tạm biệt ông chủ Kỷ, cũng muốn cảm ơn mấy người Thiệu Thanh Viễn. Hôm nay nếu không phải có bọn họ giúp đỡ rất nhiều, chính mình cũng không cách nào thuận lợi đưa ông bà nội đến y quán, thậm chí còn bị một thầy thuốc tầm thường lừa gạt, tiền bạc bị lừa là chuyện nhỏ, chậm trễ chữa bệnh thì bệnh tình của ông nội hắn trở lên nặng hơn mới là chuyện lớn.
Dương Hạc tới, Thiệu Thanh Viễn cũng thuận thế cáo từ với ông chủ Kỷ: "Thời gian không sớm, chúng ta đi trước."
Ông chủ Kỷ vội vàng cho người chuẩn bị cáng tới đây, Dương Chí Phúc được đặt trên cáng, được Dương Hạc và Thiệu Văn một trước một sau nâng đi.
Lão phụ nhân vẫn do Đồng Thủy Đào cõng, Dương Hạc không nghĩ tới bọn họ còn đưa mình trở về, trong lòng cảm kích, nhất thời cũng không biết nên nói cảm tạ như thế nào.
Nhưng Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ngược lại không thèm để ý đế lời cảm tạ của hắn, bọn họ ngay từ đầu chỉ muốn làm cho trong lòng Thiệu Âm tốt hơn một chút, hôm nay đưa bọn hắn trở về, cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.
Cố Vân Đông đi tới trước mặt Dương Hạc hỏi hắn: "Bây giờ các người có tính toán thế nào? Còn có thể quay lại nhà bên đó không?”