Chương 818: Mang theo cả gia đình để giúp đỡ
Dương Hạc mím môi, lắc đầu nói: "Đại trạch Dương gia không thể về được, cha ta cũng không có khả năng cho chúng ta vào, với lại bộ dáng này của ông bà cũng không có tinh lực dây dưa với bọn họ. Bên kia đường Thành An còn có một căn phòng, ngày thường ông bà cũng quét dọn, coi như sạch sẽ, chúng ta trước tiên sẽ ở phòng bên kia.”
Cố Vân Đông gật đầu, đoàn người cáo từ Chu Hán và ông chủ Kỷ, đi về phía đường Thành An.
Phòng ở bên kia cũng coi như lớn, là một viện tử hai mặt tiền, hơn nữa vị trí địa lý cũng không tệ, tính ra, giá phòng này cũng không thấp.
Cố Vân Đông kỳ quái chính là, tính tình Dương Văn Lễ như vậy, thế nhưng không lấy căn phòng này làm của riêng.
Nhưng đây là chuyện của người ta, Cố Vân Đông tò mò cũng dừng lại ở đây.
Bọn họ đưa hai người già vào nhà nghỉ ngơi, Dương Hạc mới cảm tạ bọn họ.
"Hôm nay thật sự cảm ơn các ngươi trợ giúp, chỉ là ta hiện tại cũng không có gì có thể báo đáp các ngươi, ta..."
Thiệu Âm vội vàng xua tay: "Không cần báo đáp, là ta hiểu lầm ngươi trước, giúp ngươi là chuyện nên làm.”
Dương Hạc sửng sốt: "Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?”
Thiệu Âm chớp chớp mắt: "Ngươi không nhớ rõ sao? Trước đó ta đã nói ngươi là một tên trộm.”
" ..." Dương Hạc lại nhìn kỹ bà ấy mới nhớ ra, hắn nhất thời nói không nên lời, hồi lâu mới nói: "Nhưng lúc ấy ngươi không phải cũng đã nói xin lỗi, giải thích rõ ràng sao?" Hắn cho rằng lúc ấy chuyện này coi như đã qua.
Hơn nữa chuyện này cũng không có gì.
Nào có người bởi vì một hiểu lầm nho nhỏ như vậy, còn tới cửa hỗ trợ. Không chỉ vậy, còn mang theo cả gia đình đến giúp đỡ.
Dương Hạc cảm thấy mình thật sự là... Mở mang tầm mắt.
Nhưng đối với Thiệu Âm mà nói, nhìn thấy Dương Hạc không vì nguyên nhân của mình mà xảy ra chuyện gì, ngược lại bà còn giúp hắn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, vẻ mặt tươi cười cũng sáng lạn hơn một chút.
"Tuy nói là hiểu lầm, nhưng coi như là duyên phận." Thiệu Âm nói: "Hiện giờ ông bà của ngươi đều bị thương, gánh nặng trong nhà này sẽ rơi vào trên người ngươi. Cũng may còn có chỗ dung thân, phẩm tính của ngươi cũng không tệ, tương lai cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt, không cần quá lo lắng.”
Dương Hạc cười nói: "Ta biết, ta sẽ chống đỡ gia đình này, cám ơn các người.”
Thiệu Thanh Viễn đưa túi thuốc trong tay cho hắn, lại dặn dò vài câu chăm sóc người bệnh, rồi mang theo mẫu thân và thê tử rời khỏi đường Thành An.
Dương Hạc đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, lúc này mới xoay người trở về.
Trong phòng Dương Chí Phúc và thê tử Phó thị lại đối mặt mà lau nước mắt, nhìn thấy Dương Hạc tiến vào, vội vàng lau mặt.
Dương Hạc cười nói: “Ông bà, các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng. Người xem, đây không phải là có quý nhân tương trợ sao?”
Phó thị vỗ vỗ tay cháu trai lớn, nghẹn ngào nói: "Nhưng trên người chúng ta cũng không có tiền bạc, bạc vụn duy nhất đã cầm đi mua thuốc. Chi tiêu ăn mặc phía sau này, phải làm thế nào đây?”
Dương Hạc trấn an bà ấy: "Cháu có tay có chân, không có tiền bạc thì sẽ đi mượn, cháu có mấy bằng hữu kết giao, vẫn có thể nương nhờ được. Hơn nữa, tốt xấu gì chúng ta còn có một cái viện tử, nếu thật sự không được nữa, thì cho thuê ra hai gian phòng là được, còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận.”
Dương Chí Phúc gật đầu: "Hạc nhi nói có lý, ta ở huyện An Nghi này cũng có vài người quen biết, sẽ không chết đói.” Nói xong ngẩng đầu nhìn phòng một chút, thở ra một hơi: "May mắn căn phòng này, chúng ta kiên trì giữ lại, không bị súc sinh kia lừa gạt.”
Lúc mấy người Cố Vân Đông trở lại phòng trọ, Bạch Hàng đã đợi đến mức có chút lo lắng.
Ông đặc biệt lo lắng cho Thiệu Âm, sợ bệnh tình của bà tái phát, xảy ra chuyện gì. Bạch Hàng có chút hối hận vì đã không đi theo.
Cũng may ngay khi ông không nhịn được muốn rời khỏi phòng trọ, đoàn người rốt cuộc cũng trở về.
Thiệu Âm càng khẩn cấp lôi kéo ông vào phòng, nói lại chuyện mình vừa gặp phải.
Sắc mặt bà thoải mái, mặt mày hớn hở, giống như khúc mắc mười tám năm quấy rầy đã đột nhiên biến mất, cả người trở nên tự tại hơn rất nhiều.
Nhìn Thiệu Âm như vậy, đám người Bạch Hàng liếc nhau một cái, đều nở nụ cười.
Chuyện của Dương gia chính là ngoài ý muốn, mấy người rất nhanh đã không còn chú ý đến, ở trong phòng trọ nghỉ ngơi một đêm, đến ngày hôm sau, chờ Chu Hán đến, đoàn người một lần nữa khởi hành.
Bởi vậy đợi đến khi Dương Hạc vội vàng chạy tới muốn gặp lại bọn họ, phòng trọ đã không còn ai, hắn chỉ có thể tiếc nuối thở dài.
Rời khỏi huyện An Nghi, chính là địa giới phủ Tuyên Hòa, tuy rằng còn lộ trình còn mười ngày, nhưng đối với Cố Vân Đông mà nói, giống như đến địa bàn của mình vậy.
Thiệu Âm lại có chút khẩn trương, ngay cả việc dạy La Kỳ cách nhận biết chữ cũng lơ đãng.
Bà cũng không biết là đang khẩn trương cái gì, có lẽ là nóng lòng muốn đến chỗ nhi tử ở khi còn bé, nhìn thấy hết thảy những gì mà hắn đã trải qua từ nhỏ. Không chỉ có bà như thế, Bạch Hàng cũng giống như vậy, hai vợ chồng đều không nhịn được cười khổ một tiếng.
Thời tiết bắt đầu dần dần nóng lên, việc kinh doanh trà trên đường cũng tốt hơn.
Đến giữa trưa, một đám người vừa vặn đi ngang qua một quán trà, dừng lại nghỉ chân.
Bọn họ nhiều người, vừa đi vào, dường như đã chiếm đầy vị trí của quán trà, ông chủ mở quán trà lại rất vui vẻ, vội vàng dâng trà cho mấy người. Thẩm tử bên cạnh Thiệu Âm tự mình cầm lá trà ra, chỉ bảo ông chủ rót nước nóng mà thôi.
Trong trà còn bán chút đồ ăn vặt, một loại đồ ăn mà Cố Vân Đông chưa từng thấy qua, nhìn ông chủ đang làm, không khỏi tò mò tới nhìn hai lần, Thiệu Âm cũng như thế.
Ông chủ kia cũng không để ý, hiếm khi phu nhân thân phận tôn quý như vậy lại đứng ở nơi khói lửa lượn lờ này, cũng không ghét bỏ cả người hắn đầy mồ hôi, hắn cũng vui vẻ khoe khoang.
"Đây là đặc sản ở chỗ chúng ta, hai vị phu nhân lát nữa nếm thử xem, nếu cảm thấy thích, thì hãy chiếu cố việc làm ăn của ta nhiều hơn, cũng không đắt, một nắm lớn như vậy, cũng mới mười đồng tiền mà thôi."
Ông ta vừa nói vừa làm, rất thúc đầy lượng tiêu thụ bán ra.
Cố Vân Đông cầm đũa nếm thử, ừm... Hương vị kỳ lạ, lúc đầu ăn hơi đắng, nhưng khi nuốt xuống, lại có chút hương vị ngọt ngào, rất thú vị.
Mặc dù cô không quá thích ăn, nhưng cũng đã mua một ít.
Ngay khi cô mua xong xoay người trở về chỗ ngồi, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác chạy tới từ phía trước, không bao lâu thì dừng ở cửa quán trà.
Sau một khắc, một nam tử trung niên đầu đầy mồ hôi từ trên xe đi xuống, oán giận nói: "Thời tiết quỷ quái này, thoáng cái đã trở nên nóng như vậy, ngay cả chút gió cũng không có.”
Trong khi nói chuyện, hắn bước vào quán trà và hét lên với ông chủ: "Mang cho t một ấm trà."
Kết quả vừa vào quán trà nhìn, đã thấy trên bàn đầy người, chỉ còn lại một cái bàn nhỏ ở trong góc còn trống.
Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, không quá vui vẻ nhìn thoáng qua người trong quán.
Nhìn lướt qua một chút, phát hiện bọn họ đều đi thành một nhóm, biết mình đắc tội không nổi, lời sắp ra khỏi miệng nhất thời nuốt xuống, đi thẳng đến bàn trong góc ngồi xuống.
Nhưng mà, Cố Vân Đông và Thiệu Âm lại liếc nhau một cái, trong mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc.