Chương 819: Tâm sinh tướng
Đây không phải là…… Cha Dương Hạc, Dương Văn Lễ sao?
Cố Vân Dông không ngờ sẽ gặp được ông ta ở đây, nhưng biết những chuyện mà ông ta đã làm, cô không có một tí hào cảm nào đối với Dương Văn Lễ cả.
Bĩu môi, Cố Vân Đông và Thiệu Âm đi tới cái bàn bên cạnh ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn thấy sắc mặt cô khác thường, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Vân Đông khẽ bĩu môi, nhìn về phía cái bàn trong góc, nhỏ giọng nói: “Cha Dương Hạc, Dương Văn Lễ.”
Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc, ánh măt lóe lên liếc mắt nhìn Dương Văn Lễ một cái.
Hóa ra đây chính là đứa con phá gia chi tử của Dương gia, vốn dĩ còn tưởng rằng bọn họ không xuất hiện cùng một chỗ, không ngờ lại gặp ông ta ở đây.
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu. Dương Văn Lễ bên kia đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng ồn ào: “Trà đâu? Sao vẫn chưa đem trà lên?”
Ông chủ trà quán cuống quýt nói không ngừng: “Tới tới, khách quan từ từ dùng.”
Dương Văn Lễ cầm ấm trà rót ra chén, vừa uống được một ngụm ông ta lập tức phun ra: “Đây là trà gì vậy? Sao khó uống như vậy, nhìn nước cũng không sạch sẽ. Còn cả cái chỗ này, mặt trời cũng không che được.”
Ông ta nổi giận đùng đùng, nhìn ra được tâm trạng ông ta đang rất kém.
Cố Vân Đông có thể nghe được oán khí trong giọng nói của ông ta, đây là do ông ta không tìm được chỗ ngồi tốt, nhưng lại không dám đắc tội với bọn họ, cho nên đổ len đầu ông chủ à?
Ông chủ kia cũng ngẩn người, vội vàng chạy đến bồi tội.
Nhưng hộ vệ của Bạch Hàng lại giành trước một bước, đi đến bên cạnh Dương Văn Lễ nói: “Vị lão ca này, ra cửa không cần phải nóng tính như vậy, ảnh hưởng đến chủ tử nhà chúng ta nghỉ ngơi.”
Dương Văn Lễ nghẹn họng, nhất thời nói không ra tiếng.
Đầu óc ông ta cũng không ngu ngốc đến nỗi không kiêng kị gì đi tìm người ta gây chuyện, chẳng qua là thời tiết nóng nực nên tâm trang không tốt, lại dưới tình huống nôn nóng gặp phải chuyện không như ý, cho nên mới kiếm cớ.
Tuy nói hắn làm mất hơn phân nửa gia sản, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người làm ăn vài chục năm, tối thiểu vẫn biết phải thức thời.
Thấy nhóm người không dễ chọc này đã mở miệng, Dương Văn Lễ cũng chỉ đành phải trầm mặt gật đầu, tự mình cầm ấm trà rót nước uống.
Lúc này, cũng chẳng chê nước trà không sạch sẽ nữa.
Ông chủ trà quán thấy vậy thở hắt ra một hơi, cảm kích nhìn về phía bàn Cố Vân Đông.
Thời gian kế tiếp, trà quán này vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng sẽ tiếng nói chuyện, giọng nói không lớn, bầu không khí thật ra khá tốt.
Dương Văn Lễ ngồi một mình ở trong một góc, ngồi một lúc thấy không thú vị gì, dù sao ông ta cũng đã nghỉ đủ rồi, nên một lát sau lại lên xe ngựa, vội vàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, gã sai vặt và xa phu đi theo ông ta không hề tiến vào trà quán nghỉ chân.
Đợi đến khi xe ngựa bọn họ đã đi xa, Chu Hán ngồi bên cạnh mới thở dài, nói: “Mấy năm không gặp, tướng mạo Dương lão gia này ngày càng thêm cay nghiệt.”
Tâm sinh tướng, đây cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Chu Hán đã từng gặp Dương Văn Lễ, dù sao ông ta cũng là một người nổi danh ở huyện An Nghi. Nhưng cũng đã là chuyện nhiều năm trước, tuy rằng lúc ấy tinh thần Dương Văn Lễ không tốt lắm, tóm lại luôn cau mày, nhưng ít ra lúc nhìn thấy người khác, vẫn trưng ra một bộ dạng tươi cười.
Hiện giờ……
Chu Hán lắc đầu, chẳng trách Dương Văn Lễ đuổi hai lão nhà họ Dương ra ngoài.
Mấy người không nói gì, dù sao Dương Văn Lễ cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ.
Nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ lại lên xe ngựa lên đường.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đi đường vô cùng thuận lợi, thời tiết không còn quá nóng bức nữa, thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.
5 ngày sau, cuối cùng đoàn người đã đển phủ Tuyên Hòa.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Âm tới phủ Tuyên Hòa, thấy nơi này còn phồn thịnh hơn cả phủ thành phủ Linh Châu, trong ánh mắt bà tràn ngập niềm vui.
Thiệu Thanh Viễn dẫn Chu Hán đưa mấy xe dược liệu đến tiệm thuốc Thiệu Ký trước.
Ban đầu Cố Vân Đông muốn đưa Thiệu Âm đến căn nhà nhị tiến nghỉ ngơi, nhưng Thiệu Âm muốn đến xem cửa tiệm của nhi tử, nên bừng bừng hứng thú đi theo bọn họ.
Vì thế đoàn người lại đi thẳng đến Thiệu Ký.
Đúng lúc Khương Bảo vừa bốc thuốc cho bệnh nhân xong, nhìn thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn tiến vào, lập tức vui mừng từ sau quầy đi ra.
“Chủ nhân, phu nhân, các ngươi đã trở lại? Tiểu nhân vừa mới nhắc tới các người đấy, không ngờ nháy mắt một cái chủ nhân và phu nhân đã xuất hiện rồi, giống như thần binh giáng thế vậy.”
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ run, mấy tháng không gặp, cái miệng của Khương Bảo này ngày càng biết ăn nói, còn thần binh giáng thế gì chứ?
Vừa nói chuyện, Thiệu Song và Thiệu Võ cũng từ hậu viện ra ngoài, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, bọn họ vui mừng không thôi: “Công tử.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài nói: “Bên ngoài có mấy xe dược liệu, mua ở phủ Linh Châu, các người kéo xe ngựa đến hậu viện, dỡ hàng hóa thu được đến kho hàng trước đi.”
“Dạ.” Mấy người vội vàng gật đầu, đi ra ngoài kéo xe ngựa vòng đến hậu viện.
Lúc này Bạch Hàng và Thiệu Âm mới vào cửa, ngước mắt đánh giá tiệm thuốc trước mặt.
Xem xong lại kỳ quái hỏi: “Cửa hàng không có đại phu sao?”
“Có.” Thiệu Thanh Viễn đáp, sau đó quay sang hỏi Khương Bảo ở bên cạnh: “Hùng đại phu đâu?”
Khương Bảo đang tò mò nhìn hai người Bạch Hàng, nghe vậy vội vàng trả lời: “Hùng đại phu ra ngoài thăm bệnh, bên phố Hưng Thao có người bệnh bị gãy chân, Biển lão gia giới thiệu hắn đến tìm Hùng đại phu. Buổi chiều hôm nay, Hùng đại phu đã đi nối xương cho người ta rồi.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Tuy nói chỗ bọn chỉ là tiệm bán thuốc, nhưng con người Hùng đại phu say mê y thuật, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài xem bệnh cho người ta. Hiện giờ Khương Bảo đã học hỏi được không ít, gần như đã có thể một mình đảm đương một vài mặt rồi.
Thiệu Thanh Viễn lại hỏi thăm tình huống của cửa hàng. Hôm nay Cố Vân Đông không định đến Cố Ký, cũng nhân tiện hỏi thăm một chút.
Mọi chuyện trong cửa hàng đều tốt, hiện giờ toàn bộ phủ Tuyên Hòa, thật sự không có ai dám đắc tội Cố Ký và Thiệu Ký.
Không chỉ có như thế, việc kinh doanh cũng tốt hơn các cửa tiệm khác.
Cố Vân Đông tính ngày, Lan Hoa Nhi hẳn là đã sinh.
Quả nhiên, nhắc đến Lan Hoa Nhi, niềm hạnh phúc trên mặt Khương Bảo gần như muốn tràn ra ngoài, hắn sờ sờ đầu cười hắc hắc như một tên ngốc: “Đã sinh, là một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp. Chủ nhân không biết, tiểu nha đầu này ăn rất khỏe, nhưng cũng ngoan lắm, mới có mấy tháng, mà cánh tay hệt như củ sen. Chọc một chọc, còn có thể chọc lõm một cái, chơi cũng vui.”
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ kia của hắn, rất thích khuê nữ, vậy cô cũng yên lòng.
Lại nói tiếp, tiểu thẩm cô cũng đầy mười tháng, lúc này có lẽ cô cũng đã có đường đệ hoặc là đường muội rồi.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông có chút gấp không chờ nổi muốn trở về.
Dược liệu ở hậu viện đã dỡ xuống tới, Cố Vân Đông đưa cho Khương Bảo một cái khóa trường mệnh: “Cái này là lễ vật tặng cho khuê nữ nhà ngươi, lúc trước ta không chuẩn bị kịp, bây giờ bổ sung.”
Khương Bảo không chút khách khí nhận lấy, đây chính là đồ của khuê nữ hắn, giữ lại sau này làm của hồi môn cho khuê nữ.
“Cảm ơn chủ nhân.”
Cố Vân Đông gật đầu, sau đó đoàn người rời khỏi tiệm bán thuốc.
Chu Hán và những người khác được sắp xếp nghỉ ngơi ở khách điếm, mấy người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông thì đi thẳng về căn nhà nhị tiến.