Chương 820: Không khéo
Nhưng tới lúc về đến căn nhị tiến mới phát hiện, cha mẹ cô lại không có ở nhà.
Chỉ có Lữ Thắng và Ngưu thị làm việc ở trong sân, thấy Cố Vân Đông trở về, bọn họ vui mừng vội vàng chạy ra đón.
“Tiểu thư và cô gia đã trở lại? Thật không khéo, sáng hôm nay, phu nhân và lão gia vừa mới trở về thôn Vĩnh Phúc rồi.”
Cố Vân Đông kỳ quái: “Sao lại quay về thôn Vĩnh Phúc vào lúc này?” Không lễ không tết gì, không phải cha cô còn phải ở lại thư viện đọc sách sao?
Ngưu thị cười nói: “Nhà Nhị lão gia có tiểu công tử, ngày mai vừa vặn đầy tháng, nên lão gia bọn họ trở về ăn tiệc đầy tháng.”
Cố Vân Đông sửng sốt, sau đó vui vẻ: “Tiểu thẩm ta sinh rồi à?”
Nhị lão gia bên này gọi là Cố tiểu thúc, nếu bọn họ một mình ở lại bên này, thì không tính những người nhà họ Cố vào, dứt khoát gọi ông là Nhị lão gia.
“Đúng vậy, đã sinh rồi.”
Cố Vân Đông vui mừng không thôi, mặc dù cũng giống như cô tính toán, nhưng lúc thật sự nghe được vẫn không nhịn được cảm thấy vui mừng trong lòng.
Có điều……
Ngày mai chính là trăng tròn ư? Nhưng bây giờ trời đã sẩm tối, cửa thành cũng đóng, cô muốn ra khỏi thành chỉ có thể đợi đến sáng mai.
Không thể kịp tham dự bữa tiệc rồi, có lẽ chỉ có thể bổ sung vào buổi tối.
Có chút tiếc nuối, nhưng không có cách nào khác, cô cũng không ngờ lại không khéo như thế, chỉ muộn một ngày mà đã bỏ lỡ.
Cố Vân Đông rất nhanh đã thu lại tâm tình, sau đó cô giới thiệu với phu thê Lữ gia: “Đây là cha mẹ chồng ta. Ngưu thẩm, người dẫn Thủy Đảo thu dọn lại gian phòng trước, chúng ta sẽ ở lại nhà một đêm, sáng sớm mai sẽ trở về thônVĩnh Phúc.”
Phu thê Lữ gia đều kinh sợ, cái gì?
Cha mẹ chồng?
Vậy chẳng phải đây là cha mẹ của cô gia sao?
Bọn họ biết chuyện cô gia đang tìm cha mẹ, nhưng không ngờ thoáng cái người đã đứng ở trước mặt, thế này cũng quá bất ngờ rồi.
Trong mắt hai người hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng đã nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, cung kính làm lễ với hai người, sau đó đi thu thập phòng.
Thiệu Thanh Viễn dẫn mấy người Lữ Thắng dỡ đồ trong xe ngựa xuống, bên trong có rất nhiều hải sản khô bọn họ mang về từ phủ Linh Châu, còn có một ít đồ là mua từ Kinh Thành.
Bọn họ dỡ xuống một ít đồ trên xe ngựa để ở đây, phần còn lại thì để ngày mai mang về thôn Vĩnh Phúc.
Cố Vân Đông vốn định ngày khác sẽ đến Cố Ký hoặc Tân Minh Các, hiện giờ xem ra cũng không có thời gian, đành phải về thôn Vĩnh Phúc rồi quay lại sau.
Thiệu Thanh Viễn nói Thiệu Văn ở lại, bọn Chu Hán còn ở khách điếm, còn có một xe dược liệu cần phải chở vể Thiệu Ký ở huyện Phượng Khai nữa, những thứ này phải có người xử lý.
Cho nên người đi theo về cũng chỉ có Đồng Thủy Đào.
Mấy người ở lại nhà nghỉ ngơi một đêm, dự định sáng sớm ngày hôm sau sẽ lập tức xuất phát.
Lúc tới gần cửa thành, Cố Vân Đông vén màn xe lên, không ngờ tới lại gặp Dương Văn Lễ lần nữa.
Hóa ra ông ta cũng tới phủ thành phủ Tuyên Hòa.
Sau lần gặp ở trà quán lần trước, Cố Vân Đông cũng chưa nhìn thấy ông ta lần nào nữa.
Đại khái cũng bởi vì bọn họ nhiều hàng hóa cho nên đi chậm, nên Dương Văn Lễ đến phủ thành sớm hơn bọn họ một bước.
Cố Vân Đông chỉ liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi phủ thành, ra roi thúc ngựa hướng về phía thôn Vĩnh Phúc.
Khi đi qua huyện Phượng Khai bọn họ cũng không dừng lại nghỉ chân, mà đi thẳng về nhà.
Tới chạng vạng, xe ngựa rốt cuộc ngừng ở trước cửa thôn Vĩnh Phúc.
Nhìn con đường thênh thang bằng phẳng trước mặt, Bạch Hàng và Thiệu Âm đều có chút kinh ngạc: “Không thể tưởng tượng được cái thôn nho nhỏ này, đường xá lại rộng rãi như vậy, không khác với quan đạo là mấy” Thật ra một số quan đạo cũng không sánh bằng con đường này.
Cố Vân Đông cười, trên mặt có chút tự hào.
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Con đường này là Vân Đông cho người sửa.”
Bạch Hàng sửng sốt: “Hả? Vân Đông cho người sửa?”
“Vân Đông nói một câu rất đúng, muốn làm giàu trước phải sửa đường. Trong thôn này việc kinh doanh lớn nhất là xưởng của Cố gia. Ngày thường vận chuyển hay xuất hàng hóa hết sức phiền phức, có con đường này, không nói tốc độ được cải thiện nhiều, mà đồ cũng không dễ bị hư.”
Ánh mắt Bạch Hàng nhìn Cố Vân Đông tràn ngập tán thưởng: “Nói đúng, muốn làm giàu trước sửa đường, con đường này được sửa rồi, không chỉ thuận tiện cho các con, mà còn tiện cho cả những người khác. Tương lai nếu có thương khách ngoại lai, ấn tượng đầu tiên tốt, thì chuyện buôn bán cũng dễ dàng nói chuyện.”
Trong lúc mấy người nói chuyện, xe ngựa cũng đã chạy vào bên trong.
Hài tử chơi đùa trong thôn ở gần đó sớm đã thấy Đồng Thủy Đào ngồi ở càng xe ngựa, lâp tức đoán được điều gì, vội vượt lên trước chạy đến Cố gia báo tin.
“Vân Đông tỷ tỷ đã trở lại, Vân Đông tỷ tỷ đã trở lại.”
Người nhà họ Cố rất nhanh đã nghe được động tĩnh, đúng lúc hôm nay Cố gia hôm nay có hỉ sự mở tiệc đầy tháng cho hài tử, nghe được tin người Cố gia vui vẻ vô cùng, Cố Đại Phượng lấy hạt dưa kẹo phát cho mấy đứa nhỏ đến báo tin.
Sau đó mấy người đứng ở cửa, ngó đầu ra đợi xe ngựa đi tới.
Xe ngựa vừa dừng lại, lập tức có mấy thân ảnh nho nhỏ vọt đến cực nhanh.
“Đại tỷ, đại tỷ, đại tỷ.”
Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu xuống xe ngựa, tóm lấy Cố Vân Thư đang nhào tới.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Thư đỏ bừng: “Đại tỷ phu.”
Cố Vân Khả chậm một bước vừa lúc nhìn thấy Cố Vân Đông xuống xe, lập tức chạy tới ôm lấy đùi cô: “Đại tỷ đại tỷ, muội nhớ tỷ muốn chết, ôm một cái.”
Cố Vân Đông cười ha ha, một tay bế tiểu cô nương lên, sau đó nhìn về Biển Nguyên Trí đang chạy theo sau, cùng với…… Dương thị.
Dương thị vọt tới trước mặt Cố Vân Đông, cũng ôm lấy eo cô, chôn đầu vào trong cổ cô, lẩm bẩm: “Đông Đông, Đông Đông, mẹ cũng nhớ con muốn chết, mẹ cũng muốn ôm một cái.”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, duỗi tay vỗ vỗ lưng bà: “Con cũng nhớ mọi người.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn phía đám người Cố Đại Giang đứng ở cửa, mỉm cười chào: “Cha, con đã trở về.”
Mặt mày Cố Đại Giang lộ ra vẻ vui mừng, lại nỗ lực khắc chế, ông hơi hơi gật gật đầu: “Trở về thì tốt rồi, đến đây đi, vào nhà nói chuyện.”
Nói xong ông lập tức xoay người sang chỗ khác, không nghĩ tới Cố Vân Đông lại đột nhiên nói: “Đợi một chút.”
Cố Đại Giang dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”
Cố Vân Đông buông Dương thị ra, đặt Cố Vân Khả xuống đất, cùngThiệu Thanh Viễn nhìn liếc mắt nhìn một cái, thì đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa đỗ ở bên cạnh.
Bạch Hàng và Thiệu Âm còn ở trong xe, Bạch Hàng đang định đi ra ngoài, chỉ là Thiệu Âm đột nhiên bắt đầu khẩn trương, cho nên mới trì hoãn thêm một lúc.
Thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đi vè phía một chiếc xe ngựa khác, thì người nhà họ Cố sửng sốt trong giây lát, nghi hoặc đứng tại chỗ nhìn.
Không chỉ bọn họ, mà những người trong thôn nghe tin Cố Vân Đông trở cũng kinh ngạc nhìn qua.
Sau một khắc, mành xe ngựa bị vén lên, một nam từ khí thế bức người từ bên trong đi xuống.
Ngay sau đó, ông quay lại đỡ một nữ tử bên trong xuống xe.
Đợi đến khi hai người xuống xe đứng vững, Thiệu Thanh Viễn mới giới thiệu: “Nhạc phụ nhạc mẫu, đây là cha mẹ con.”
Cố Đại Giang: “……” Cái gì? Hắn vừa mới nói ai?