Chương 821: Thôn Vĩnh Phúc sôi trào
Những người khác trong thôn hít sâu một hơi, cha mẹ của Thiệu Thanh Viễn?
Đây, đây là thật hay giả, sao lại đột nhiên xuất hiện một đôi song thân thế?
Hơn nữa cha mẹ hắn nhìn qua không bình thường tí nào, phong thái, tướng mạo kia, gia thế tuyệt đối không đơn giản.
Có người không nhịn không được hỏi: “Sói…… Thiệu Thanh Viễn? Đây thật sự là cha mẹ ngươi à? Thân thích?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Phải, là cha mẹ thân sinh của ta, thất lạc nhiều năm như vậy, lần này đi ra ngoài, rốt cuộc cũng tìm được rồi.”
Người trong thôn Vĩnh Phúc tức khắc im lặng, một đám người ánh mắt dần trở nên phức tạp, chỉ là trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ khó tin.
Khóe mắt Bạch Hàng lóe lên liếc nhìn vẻ mặt mọi người, trong lòng có chút để ý hình tượng của nhi tử mình trong thôn.
Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện khác, ông mỉm cười bước đến chào hỏi Cố Đại Giang: “Đây chắc là ông bà thông gia, ta là Bạch Hàng, đây là thê tử ta Thiệu Âm. Chúng ta là cha mẹ của Thanh Viễn, lần đầu tiên gặp mặt, thất lễ.”
Cố Đại Giang bỗng hoàn hồn, áp xuống nghi vấn phức tạp trong lòng, lập tức đáp lễ: “Đâu có đâu có, các người là cha mẹ của Thanh Viễn, chính là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Đi đường vất vả, vào nhà, vào nhà rồi lại nói.”
Bạch Hàng gật đầu, mỉm cười dẫn Thiệu Âm đi theo Cố Đại Giang vào cửa.
Cố Đại Phượng tụt lại phía sau một bước, đi đến bên cạnh Cố Vân Đông nhỏ giọng hỏi: “Thật sự là cha mẹ Thanh Viễn à?”
“Thiên chân vạn xác, chuyện này chút phức tạp, chúng cháu cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được, về sau từ từ nói.”
Cố Đại Phượng không tiếp tục hỏi nữa, tiếp đón mấy đứa nhỏ vào cửa.
Ngoài cửa còn có một chiếc xe ngựa, trên xe có không ít đồ, Đồng Thủy Đào nhờ cha mình ra hỗ trợ dỡ hàng.
Sau đó mọi người liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Đồng Bình: “Sao nhiều đồ như vậy?”
“Đây đều là đồ nhà thông gia chuẩn bị, nói lần đầu đến nhà, phải tặng lễ gặp mặt, không thể ủy khuất tiểu thư nhà chúng ta. Nếu không phải do đường xá xa xôi, có vài thứ không thể bảo quản, bị tiểu thư cản lại, thì một chiếc xe ngựa ngựa này cũng không đủ để chứa đồ.”
Lời này nàng ấy cố ý nói, để tránh cho người bên ngoài phỏng đoán này nọ.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Đồng Thủy Đào ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tính của một số người rồi.
Quả nhiên, nghe được lời này của nàng, biểu tình của không ít người ở đây bắt đầu trở nên vô cùng đặc sắc.
Đặc biệt khi nghe Đồng Thủy Đào dặn dò Tiết Vinh ở bên cạnh: “Ngươi nhẹ tay một chút, bên trong là đồ cổ, nếu mà làm vỡ, bán người đi cũng không đền nổi.”
Tiết Vinh liếc xéo nàng một cái, Đồng Thủy Đào lập tức rụt cổ lại, cười gượng một tiếng, vội vàng chạy nhanh đi.
Đến khi đồ đạc trong xe ngựa lần lượt được người khuân vào xong, toàn bộ thôn Vĩnh Phúc đều sôi sục.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã trở lại chỉ là tin tức nhỏ, Thiệu Thanh Viễn đã tìm lại được cha mẹ thân sinh đây mới là sự kiện chấn động.
Có người trực tiếp chạy đến nhà trưởng thôn, cũng có người cố tình chạy đến trước cửa đại phòng Lý gia.
Rất nhanh, chuyện cha mẹ Thiệu Thanh Viễn đã được truyền khắp thôn.
“Các người không thấy phong thái kia của cha mẹ Thiệu Thanh Viễn đâu, bọn họ nhất định xuất thân từ gia đình giàu có.”
“Ta nhìn đến không ngừng được, người có nhìn thấy cha hắn không? Ánh mắt kia sắc như dao vậy, người không có quyền lực, làm sao dám nhìn người ta như vậy?”
“Nhà bọn họ khẳng định là có tiền có thế, ban nãy ta để ý, y phục trên người cha mẹ hắn, chất liệu còn đẹp hơn cả tiệm vải tốt nhất ở huyện thành chúng ta.”
“Ai, các ngươi nói, thân phân cha mẹ Thiệu Thanh Viễn cao quý như vậy, nếu như chướng mắt Cố Vân Đông xuất thân từ nông thôn thì làm ruông sao bây giờ?”
Lời này vừa ra, lập tức có người ‘phi’ một tiếng.
“Sao lại chướng mắt? Ngươi không thấy, thái độ của cha Thiệu Thanh viễn đối với Cố Đại Giang tốt như huynh đệ à. Còn có một xe ngựa đầy lễ vật, nghe nói đều là để tặng cho thông gia nữa. Ta thấy, nhà bọn họ có vẻ rất hài lòng với Vân Đông.”
“Đúng vậy đúng vậy, Vân Đông cũng đâu có kém, vừa có nhà xưởng lại có cả cửa tiêm, còn quen biết với tri phủ phu nhân nữa.”
“Quen biết thì sao? Có nhà xưởng có cửa tiệm thì thế nào? Những nhà quyền quý chân chính, trong nhà có hàng ngàn hàng vạn cửa tiệm, có thể xem trong điểm tốt này à??”
Nói cũng không sai, nhưng hơn phân nửa người thôn Vĩnh Phúc đều ủng hộ Cố Vân Đông.
Bởi vì có xưởng và vườn trái cây của cô, cuộc sống của bọn họ trôi qua mới ngày càng tốt.
Dù sao bọn họ cảm thấy cha mẹ Thiệu Thanh Viễn tặng nhiều đồ vật như vậy, nhất định là rất vừa lòng Vân Đông.
Trong mấy cuộc nghị luận như này, thỉnh thoảng cũng xen lẫn một vài tiếng cười hả hê khi người khác gặp họa.
“Các ngươi nói, cha mẹ thân sinh của Thiệu Thanh Viễn tới rồi, bên đại phòng Lý gia kia……”
Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết, đúng vậy, đại phòng Lý gia lúc trước đối xử với Thiệu Thanh Viễn không tử tế gì. Bây giờ cha mẹ hắn có quyền có thế đến đây, biết nhi tử phải chịu khổ nhiều như vậy, chẳng lẽ không đến tìm bọn họ tính sổ sao?
Lời này rất nhanh đã truyền đến tai phu thê đại phòng Lý gia, sắc mặt hai người đều trắng bệch.
Kể từ khi Thiệu Thanh Viễn bắt đầu từng bước thăng chức, bọn họ đã sợ hắn muốn chết rồi. Bây giờ còn có thêm cha mẹ hắn, liệu bọn họ có còn con đường sống không đây?
Chỉ là nghe lời đồn cũng chẳng đáng tin, cho nên đại phòng Lý gia đặc biệt chạy đến của Cố gia để nghe ngóng.
Sau đó thấy hộ vệ đi theo Bạch Hàng một thân túc sát chi khí, cả người lập tức run lên vì sợ. Sau khi về nhà không nói hai lời lập tức thu dọn hành lý, định ra ngoài trốn một thời gian, đợi đến khi cha mẹ Thiệu Thanh Viễn đi rồi mới trở về.
Nhị phòng tam phòng Lý gia sau khi nghe được tin tức tuy rằng cũng có chút thấp thỏm, nhưng rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đặc biệt là nhị phòng, bọn họ cảm thấy Thiệu Thanh Viễn có thể tìm được cha mẹ, nhất định là bởi vì chiếc khăn tay kia đã góp công rất lớn, cho nên thật ra bọn họ cũng không quá lo lắng.
Không ít người nghe được tin này đều chạy đến cửa Cố gia xem náo nhiệt, nhưng bọn họ cũng không dám đi vào, chỉ là đứng ở bên ngoài bàn tán sôi nổi.
Mà giờ phút này trong nhà chính Cố gia, mọi người cũng đang nghị luận sôi nổi.
Cố Đại Giang có chút tò mò đánh giá phu thê Bạch Hàng, hai người Bạch Hàng cũng ở hiếu kỳ quan sát toàn bộ Cố gia.
Cố Vân Đông ở một bên kể lại qua trình tìm người thân, cô nói ngắn gọn, những chuyện không cần thiết nói thì trực tiếp lược bỏ.
Nhưng người Cố gia đều nghe ra, quá trình này rất phức tạp lại không dễ dàng.
Càng làm cho người Cố gia không ngờ tới chính là, Thiệu Thanh Viễn thế nhưng là sinh ra trong gia đình thế gia thần y.
Là thần y đó, từ trước tới nay kỳ danh này là một đại nhân vật xa vời mà bọn không thể với tới, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Nghe nói một thời gian nữa thần y cũng sẽ tới phủ Tuyên Hòa, người Cố gia càng thêm kích động.
“Trách không được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn y thuật của Thanh Viễn đã trở nên tốt như vậy, hóa là tổ truyền.” Cố Đại Phượng vỗ tay một cái, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.
Những người khác cũng rối rít gật đầu, không phải vậy sao, phủ thành huyện thành đâu có người nào có thể so được với năng lực học tập y thuật của Thiệu Thanh Viễn.
Xem ra đây là được hun đúc y thuật từ trong bụng mẹ rồi.
Cảm giác như tất cả những chuyện không hợp lý đều đã được giải thích.
Cố Vân Đông nghe được khóe miệng khẽ run rẩy hai cái, nhưng thấy mọi người nói chuyện bừng bừng hứng thú rất sống động, cô cũng không thể cắt đứt được.
Thật vật vả chờ đến khi đề tài này chấm dứt, cô mới lấy Bạch Mộc Tử ra, đưa cho mọi người xem.