Chương 822: Nhi tử của Cố tiểu thúc
Cố Đại Giang là người đầu tiên đứng dậy, vẻ mặt kich động, nhìn dược liệu trước mặt có thể chữa khỏi bệnh cho thê tử mình.
“Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Ông quay đầu nhìn về phía Dương thị, bà có chút ngây thơ u mê quay qua hỏi ông: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Dương thị tiếp tục kéo cánh tay Cố Vân Đông, bộ dáng luyến tiếc không muốn buông ra.
Cố Đại Giang thật cẩn thận đặt Bạch Mộc Tử vào lại trong hộp, hỏi: “Nếu đã tìm thấy Bạch Mộc Tử rồi, có phải nên dẫn mẹ con đến Kinh Thành tìm Tống thái y trị liệu không, khi nào xuất phát?”
Ông vừa dứt lời, Cố Đại Phượng không nhịn được vỗ ông một cái: “Nhị đệ có phải ngươi hồ đồ rồi không? Có thông gia ở đây, còn đi kinh thành làm cái gì?”
Cố Đại Giang đột nhiên đỡ trán: “Đúng đúng đúng, ta nhất thời quên mất.” Sau đó ông nhìn về phía Bạch Hàng: “Thông gia, tình huống của thê tử ta, ngươi……”
Bạch Hàng nói: “Vân Đông đã nói qua với chúng ta rồi. Kỳ thật chỉ cần có Bạch Mộc Tử, bệnh này không khó trị. Lúc trước thời điểm ta và Thanh Viễn chưa nhận nhau, Thanh Viễn đã đi theo cha ta học về phương diện này, nó đã được huấn luyện qua. Cho nên nếu nói về thành thạo, chỉ sợ vẫn nên để Thanh Viễn động thủ thì thích hợp hơn.”
“Thật sự?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lúc này Cố Đại Giang mới yên tâm. Ông vẫn tin tưởng Thiệu Thanh Viễn, nếu hắn đã gật đầu, nhất định đã nắm chắc.
“Nhưng mà trước khi trị liệu phải điều dưỡng cho nhạc mẫu một chút, Bạch Mộc Tử cũng cần phải ngâm, khoảng bảy ngày sau mới bắt đầu trị liệu.”
“Đã đợi mấy năm rồi, đợi thêm mấy ngày có là gì, quan trọng nhất là phải chữa khỏi bệnh.” Mặc dù Cố Đại Giang rất nóng lòng, nhưng ông cũng biết không thể làm bậy.
Có điều nói đến cùng, ông cuối cùng cũng yên tâm.
Hôm nay là ngày đại hỉ, không chỉ là tiệc đầy tháng nhi tử mới sinh của Cố Tiểu Khê, là ngày Cố Vân Đông trở về, lần đầu gặp mặt cha mẹ Thiệu Thanh Viễn, mà còn có cả Bạch Mộc Tử, quả thực là nhiều hỉ lâm môn.
Cho nên Cố Đại Giang phân phó nấu rất nhiều món ăn ngon, để buổi tối ăn mừng một trận.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau, dường như kể từ sau khi tìm được cha mẹ hắn, bọn họ đã ăn mừng được mấy bữa rồi.
Phòng cho khách của Cố gia đã được thu dọn sạch sẽ, Bạch Hàng và Thiệu Âm đi cả một ngày, lại nói chuyện một hồi lâu, cơm nước xong bọn họ liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Cố Vân Đông mới có cơ hội đến cách vách xem tiểu đường đệ mới được sinh ra không lâu.
Hiện giờ Thường Nha Nha đang ở trong phòng mình ở cữ, mấy ngày nay Thôi thị ở lại bên này để chăm sóc cho nàng.
Có lẽ bởi vì quá trình mang thai thuận lợi, nên toàn thân nàng căng tràn mềm mại, khắc hẳn với dáng vẻ xanh xao vàng vọt mà cô nhìn thấy ban đầu.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, Thường Nha Nha vội vàng ngồi dậy, được hai ba bước đã bị cô cản lại.
“Tiểu thẩm cứ nghỉ ngơi đi, ta đến đây thăm đệ đệ.”
Thường Nha Nha tuy rằng không qua Cố gia, nhưng cũng nghe được động tĩnh, lúc nãy Cố Tiểu Khê trở về một chuyến, đã kể với nàng chuyện Cố Vân Đông trở về.
“Đệ đệ ngươi ở chỗ này, tới, ngươi ôm một cái xem.”
Nàng bế hài tử nhỏ nhỏ từ giường trong ra, tiểu gia hỏa nhắm mắt ngủ, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Cố Vân Đông không dám vươn tay ra, hài tử còn nhỏ, cái cổ kia mềm như bông, cô sợ không cẩn thận sẽ làm nó bị thương.
Thường Nha Nha thấy cô cả người cứng đờ không khỏi buồn cười: “Không sao đâu, bàn tay ngươi đỡ lấy chỗ này là được. Bây giờ ngươi phải luyện tập đi, chẳng nhẽ một thời gian nữa sinh hài tử ngươi không muốn ẵm nó sao?”
Nói thì nói như vậy, nhưng, nhưng cô vẫn lo lắng a.
Đặc biệt là lúc tiểu hài tử cử động đầu, Cố Vân Đông cảm thấy nhất định là tại cô ẵm khiến nó không thoải mái.
Thường Nha Nha bật cười: “Thả lỏng, không sao đâu.”
Nàng giúp Cố Vân Đông điều chỉnh tư thế, cuối cùng cô cảm thấy tốt hơn một chút, thì chậm rãi thở ra một hơi.
Thường Nha Nha lúc này mới hỏi: “Ngươi có tin mừng sao?”
Cố Vân Đông sửng sốt, mất một lúc lâu cô mới hiểu nàng đang ám chỉ cái gì, lập tức cười nói: “Thiệu đại ca nói, nếu muốn thì phải đợi thêm ít nhất nửa năm nữa.” Nữ nhân không nên sinh con quá sớm.
Thân thể Cố Vân Đông rất tốt, nếu không thì Thiệu Thanh Viễn định đợi đến khi cô mười tám tuổi mới sinh con.
Thường Nha Nha thấy bọn họ đã có tính toán, cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng mà Cố Vân Đông nhìn hài tử trong ngực, thật ra có chút muốn sinh một đứa: “Đúng rồi, đứa nhỏ này tên là gì?”
“Cố Vân Khiếu.” Thường Nha Nha nói.
Đây là lấy theo tên mấy tỷ đệ Cố Vân Đông.
“Là ai đặt tên vậy?”
Nói lên cái này, Thường Nha Nha không nhịn được cười: “Tiểu thúc ngươi đặt. Tiểu thúc ngươi nói, trước khi Khiếu Khiếu chào đời, đêm đó hắn nằm mơ, nghe thấy trên núi truyền đến tiếng hổ gầm. Đây là Khiếu Khiếu báo mộng cho hắn, cho nên sau khi hài tử sinh ra, hắn trực tiếp đặt tên Cố Vân Khiếu, hy vọng nó mạnh khỏe giống một con hổ nhỏ.”
Cố Vân Đông: “……” Cái này, ý nghĩa quả nhiên đơn giản thô bạo.
Thường Nha Nha nhìn hài tử trong ngực cô, cười nói: “Ta nghĩ, cái tên này cũng rất dễ nghe, lại có khí khái nam tử, nên cứ gọi như vậy. Có điều lúc trước ta còn định đặt cho thằng bé này nhũ danh là Cẩu Đản gì đó, đặt tiện danh sẽ dễ nuôi. Tiểu thúc ngươi không đồng ý, nói tỷ đệ các người trước nay không cần mấy thứ này, hiện tại đều khỏe mạnh, cho nên không cần đặt. Ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, cho nên cứ trực tiếp gọi là Khiếu Khiếu.”
Cố Vân Đông: “……” Cảm tạ trời đất, may là không lấy.
Bằng không đợi đến khi hài tử trưởng thành, phát hiện ca ca tỷ tỷ đều không có tiện danh, chỉ mình nó có, phỏng chừng sẽ suy sụp khóc lớn mất.
Cô liếc mắt nhìn hài tử một cái, lại nhìn khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn của Thường Nha Nha, cô cũng cảm thấy vui lây.
Tất cả mọi người đều được như ý nguyện, rất tốt.
Cô ôm Khiếu Khiếu trong chốc lát, lại hàn huyên cùng Thường Nha Nha một hồi, tiểu gia hỏa đột nhiên tỉnh lại, oa oa khóc lóc đòi ăn.
Cố Vân Đông vội vàng giao hài tử cho Thường Nha Nha, sau đó đứng dậy đi về.
Cố gia đã an tĩnh lại, những nhà khác trong thôn vẫn đang thảo luận sôi nổi việc này.
Đến ngày hôm sau, có vài người đến Cố gia.
Phu thê Tăng Hổ ở cách vách là người đầu tiên tới cửa, nghe nói là hàng xóm vẫn luôn chăm sóc Thiệu Thanh Viễn, đương nhiên phu thê Bạch Hàng vô cùng cảm kích bọn họ. Lúc trước khi tới đây, bọn họ cũng đã chuẩn bị lễ vật, lúc này trực tiếp tặng cho Đổng thị.
Đổng thị không chịu nhận, chỉ nói: “Lúc nhỏ Thanh Viễn sống không dễ dàng gì. Thấy hắn tìm được người nhà, từ nay về sau cuộc sống có thể trôi qua trôi chảy bình an, chúng ta cũng vui mừng, những thứ này thì không cần.”
Thiệu Âm lại lắc đầu: “Thanh Viễn nói với chúng ta, ngươi rất quan tâm hắn. Chúng ta lạc mất nó từ khi còn nhỏ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu lại áy náy. Đối với sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta vô cùng cảm kích. Nếu ngay cả lễ vật nho nhỏ như vây ngươi cũng không chịu nhận, chúng ta nào có mặt mặt nhận mình là cha mẹ của Thanh Viễn?”
Đổng thị không thể nói không với bà, nên chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng nhìn hành động của hai vợ chồng Bạch Hàng và Thiệu Âm, bà ít nhiều cũng nhìn ra bọn họ thật tâm muốn bù đắp cho Thiệu Thanh Viễn, thấy vậy bà cũng an tâm.
Những người đến đây sau đó còn có trưởng thôn Trần Lương và đám người nhị phòng Lý gia.