Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 823 - Chương 823. Chuyện Nhà Họ Cố

Chương 823. Chuyện nhà họ Cố Chương 823. Chuyện nhà họ Cố

Chương 823: Chuyện nhà họ Cố

Hai người Bạch Hàng tiếp đãi từng người một, nên cảm tạ thì cảm tạ, nên tặng lễ thì tặng lễ.

Mọi người thấy thái độ bọn họ vừa hiền lành lại lễ độ, hào cảm dành cho đôi phu thê này cũng chậm rãi tăng lên, mừng thay cho Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông vẫn luôn ở bên cạnh tiếp khách, trong lúc nói chuyện phiếm cũng biết những chuyện đã phát sinh trong nhà mấy tháng qua.

Hai đứa nhỏ Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đã đến thư viện Thiên Hải đọc sách. Ở thư viện Thiên Hải cũng có lớp vỡ lòng, nhưng cho dù là lớp vỡ lòng thì họ cũng rất nghiêm khắc trong việc thu nhận học sinh.

Vân Thư và Nguyên Trí được Tần Văn Tranh dạy dỗ, vì vậy việc thông qua tuyển chọn không phải là vấn đề gì lớn.

Như vậy cũng tốt, tránh cho cha mẹ đều ở phủ thành, bọn chúng lại phải ở lại thôn Vĩnh Phúc, cả tháng không gặp được một lần.

Về phần những học sinh trong học đường của Tần Văn Tranh, Liễu Dật đã khảo trúng tú tài, Dịch Tuấn Khôn cũng vào thư viện Thiên Hải, những người khác thì đến thư viện Đông Nghĩa ở huyện thành.

Viện trưởng thư viện Đông Nghĩa rất cao hứng, dù sao những học sinh này đều đã được Tần Văn Tranh dạy dỗ qua, nhất định sẽ không tê. Bây giờ Tần Văn Tranh ở Kinh Thành được Hoàng Thượng coi trọng, những học sinh này đều có một phần giao tình với hắn, tương lai nếu khảo tới Kinh Thành, bất kể thế nào cũng sẽ được chiếu cố.

Ngay cả hai tôn tử của Trần Lương, cũng ngồi xe ngựa Cố gia đi học. Bây giờ Cố gia ở phủ thành, hai đứa nhỏ qua lại không tiện, Trần gia dứt khoát thuê một căn phòng ở huyện thành.

Tình cờ đương chưởng quầy ở Cố Ký là Trần Tiến Tài, năm sau được tăng chút tiền công, hắn định đưa thê tử đến huyện thành, để giúp đỡ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, hai đứa nhỏ có chỗ để ở, đọc sách cũng thuận tiện hơn.

Việc buôn bán của hai phu thê Cố đại cô ngày càng phát đạt. Mấy cái cầu trượt, bập bênh mà Biển Hán làm cho Tân Minh Các lúc trước vô cùng được hoan nghênh, không ít gia đình giàu có mời ông đến hỗ trợ, hiện giờ có một đống đơn hàng trong tay, phải xếp dài đến mấy tháng sau.

Ông không có thời gian để làm những tượng gỗ nhỏ, nên Cố đại cô không cần phải chạy ra chợ bán trong thời tiết lạnh buốt nữa.

Vừa lúc Thường Nha Nha có thai, trước lúc lâm bồn một tháng, bà quay lại thôn Vĩnh Phúc một thời gian để chăm để chăm sóc nàng.

Cuộc sống của hai người ngày càng tốt, dần dần cũng tích góp được một ít bạc trong tay. Tiểu Lục được Biển Hán thu làm học đồ lúc trước, có người giúp đỡ nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Phu thê hai người đang cân nhắc xem có nên thuê một cửa tiệm hay không, dù sao có người tìm tới cửa bàn chuyện làm ăn, nếu có một cửa tiệm thì trông cũng chính quy hơn, không phải mỗi ngày chạy tới phố Hưng Thao, còn phải cẩn thận để không đụng tới bọn du côn có ý xấu.

Về điểm này, Cố Vân Đông ủng hộ, có cửa hàng, tương lai nếu không còn kinh doanh cầu trượt nữa, cũng có thể làm những thứ khác, lúc ấy đã có danh tiếng, mua bán những thứ khác cũng dễ dàng hơn.

Phân xưởng Cố gia hết thảy đều tốt, Đồng An cũng ngày càng có khả năng.

Có điều nghe Cố đại cô thủ thỉ, dạo gần đây hắn và Thầm Tư Điềm vô cùng kỳ lạ.

Lúc hai người chạm mặt, vẻ mặt Thẩm Tư Điềm thì căng thẳng, dáng vẻ Đồng An lại cứ như muốn nói lại thôi.

Đối với hai người này Cố Vâ Đông cũng rất bất đắc dĩ. Lần trước Đồng An xảy ra chuyện, biểu hiện của Thẩm Tư Điềm rất rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác Đồng An lại chẳng phản ứng gì, cũng có lẽ không phải là không có phản ứng, chỉ là khắc chế mà thôi.

Nhưng chuyện đã trôi qua hai năm rồi, đến cuối cùng hai cũng vẫn không có tí tiến triển nào sao?

Chuyện của hai người bọn họ Cố Vân Đông cũng không tiện nhúng tay, chỉ có thể xem chính bọn họ.

Có điều trong mấy chuyện Cố gia, chuyện của Cố tiểu thúc khiến cho Cố Vân Đông ngạc nhiên nhất.

Cố tiểu thúc có hứng thú với thuyết thư, năm ngoái trước khi Cố Vân Đông đi Kinh Thành, cô đã khích lệ hắn kể chuyện cho người trong thôn để thử can đảm.

Không ngờ thử một lần, lá gan lập tức béo mập.

Sau khi kể chuyện trong thôn vài lần, hắn liền đến tửu lâu Cẩm Tú ở huyện thành, tự đề cử bản thân với chưởng quầy.

Chưởng quầy kia không biết hắn có quan hệ với Cố Vân Đông, ban đầu không muốn nhận hắn, dù sao bọn họ là tửu lâu, chứ không phải trà lâu, cũng không cần đến tiên sinh thuyết thư.

Sau cũng không biết nói như thế nào, chưởng quầy đồng ý để cho hắn thử xem.

Không ngờ việc buôn bán ngày hôm đó tốt đến kỳ lạ, Cố Tiểu Khê tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống với những lão tiên sinh thuyết thư trong những trà lâu khác, hắn đứng đó không khỏi hấp dẫn ánh mắt người ta.

Hơn nữa những câu chuyện hắn kể vô cùng mới mẻ, không cũ kỹ như trong mấy quán trà lâu, cộng thêm giọng nói trầm bổng của hắn, rất nhanh đã thu hút một bộ phận khách hàng.

Cố Tiểu Khê cũng không đến kể chuyện mỗi ngày, hắn nói là phải đi quan sát tích lũy kinh nghiệm.

Cố Vân Đông tò mò không biết hắn quan sát cái gì, sau đó hắn lấy ra một quyển sổ đưa cho cô, trên mặt nở một nụ cười thần bí.

Cố Vân Đông nghi ngờ nhìn hắn, mở cuốn sổ kia ra, ngay sau đó kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

“Thúc, thúc viết??”

Cố Tiểu Khê gật gật đầu: “Thế nào? Có phải cũng không tệ đúng không? Những ý tưởng trong đầu ta đều viết ra hết. Chuyện này cũng là nhờ ngươi nhắc nhở ta, ngươi nói phải quan sát những chuyện nhỏ nhặt xung quanh, thoại bản gần gũi với cuộc sống, lại cao hơn cuộc sống, phóng đại những việc nhỏ, sau đó tạo thành chuyện xưa, lại cầm đi thuyết thư, sẽ càng thêm mới mẻ độc đáo hơn nhưng tiên sinh huyết thư khác.”

Vì thế hắn đã tính toán viết thoại bản ngay từ đầu, nhưng hắn lại bị bí, không thể viết ra được.

Hắn liền nghĩ đến một phương pháp, trước tiên hắn tự mình đi đến tửu lâu kể chuyện, nhìn xem phản ứng của mọi người, hay cao giọng reo hò ở phần nào của câu chuyện, vì thế hắn đã biết loại tình tiết nào khiến người khác thấy quan tâm, thấy hứng thú.

Sau đó trở về tiếp tục viết.

Tính toán xong, phần lớn thời gian hắn dùng để viết thoại bản, chứ không phải đi thuyết thư.

Thường Nha Nha thấy hắn như vậy, nói đùa rằng hắn cứ dứt khoát viết thoại bản đi, Vân Đông cũng rất thích đọc thoại bản.

Cố Tiểu Khê nghe thấy rất có lý, lại chạy tới tiệm sách hỏi thăm, biết mấy loại thoại bản này rất được hoan nghênh, cũng có thể kiếm không ít bạc.

Hắn liền động tâm, bắt đầu vùi đầu viết lách, hiện giờ đã viết được một quyển.

Cố Vân Đông thật sự không dự đoán được hứng thú của hắn đã chuyển sang khía cạnh này, viết thoại bản? Thật có ý tứ ah.

Cô cúi đầu, bắt đầu đọc chuyện xưa Cố Tiểu Khê viết.

Nói như thế nào nhỉ?

“Cách sử dụng câu từ còn hơi yêu, câu văn không quá trôi chảy, thành ngữ hơi nghèo nàn, còn có không ít lỗi chính tả…… Nhưng, cốt truyện lại rất thú vị.”

Vốn dĩ Cố tiểu Khê còn bởi vì mấy câu cô nói phía trước mà hơi tái mặt, nhưng một câu cuối cùng nháy mắt đã chữa khỏi hắn.

“Kỳ thật đại ca cũng nói như vậy, cái này chẳng phải không có cách nào sao? Trước đây ta không đọc sách, cũng không nhận biết được nhiều chữ lắm, nhưng mà bây giờ ta đang rất nỗ lực học hành, nhất định về sau sẽ càng viết càng tốt. Đây là bản nháp của ta, nhân lúc đang có ý tưởng trong đầu nhanh chóng viết xuống, bằng không ta lại quên mất.”

Cố Vân Đông gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, cô cầm thoại bản trả lại cho Cố Tiểu Khê: “Tiểu thúc, tiếp tục nỗ lực.”

Cố Tiểu Khê dùng sức gật đầu, tìm được mục tiêu để hướng tới, là một chuyện vô cùng tốt.

Hắn cất thoại bản đi, đang định nói cái gì đó, thì Dương thị xông tới, sau đó tóm lấy Cố Vân Đông chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment