Chương 824: Số tiền Dương thị kiếm được
Cố Vân Đông ngây người, cho đến khi bị mẹ cô kéo vào phòng, cô mới dở khóc dở cười hỏi: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Dương thị lại nhìn trái nhìn phải, sau đó rất cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Cố Vân Đông kỳ quái: "Mẹ?”
"Suỵt." Dương thị nói cô đừng lên tiếng, rồi cởi ra một cái chìa khóa từ trên thắt lưng mình, dùng chìa khóa kia mở tủ quần áo, rồi từ trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp.
Mở hộp ra, rút một túi vải.
Cố Vân Đông chỉ thấy bà chăm chú làm việc, cũng không biết đang làm cái gì.
Cho đến khi Dương thị cầm túi vải kia xoay người lại, thần bí giao cho cô: "Đông Đông, cho con.”
“Đây là cái gì?” Cố Vân Đông vừa hỏi, vừa mở lớp vải bên ngoài ra.
Cùng lúc mở ra, thì giọng Dương thị cũng vang lên theo: "Ngân phiếu.”
Cố Vân Đông cũng thấy rõ ràng, đây là mấy tấm ngân phiếu, cô tính, ước chừng mười tờ, mỗi tờ đều là một trăm lượng.
Có một ngàn lượng ngân phiếu ở đây, câu hỏi đặt ra là, số ngân phiếu này từ đâu tới?
Cố Vân Đông nhìn về phía Dương thị: "Mẹ, ngân phiếu này của ai? "
“Của mẹ, mẹ kiếm được, cho Đông Đông." Dương thị đẩy đến trước mặt cô, muốn cô cất đi: "Đông Đông vất vả, cho con.”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, trước tiên cô cất ngân phiếu, sau đó lại kéo Dương thị ngồi xuống một bên, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, ngân phiếu này do mẹ kiếm được sao? Sao mẹ để kiếm được chỗ ngân phiếu này?”
"Bán hoa đó."
Cố Vân Đông sửng sốt, bán hoa?
Cô mở to hai mắt: "Mẹ, mẹ nói mẹ đã bán những bông hoa mình trồng, lại còn bán được một ngàn lượng?”
Dương thị dùng sức gật đầu, vỗ vỗ ngực, cực kỳ kiêu ngạo hỏi: "Rất lợi lại đúng không?”
Cố Vân Đông rất ngạc nhiên, cô biết mẹ thích trồng hoa, những bông hoa kia còn có bộ có dạng.
Nhưng Cố Vân Đông vẫn luôn cho rằng hoa kia để bà tiêu khiển, chưa từng nghĩ tới, hoa Dương thị trồng lại còn có thể bán với giá cao như vậy.
Cô ôm lấy Dương thị: "Mẹ, mẹ thật tuyệt vời, quá lợi hại.”
Dương thị lập tức nâng cằm lên, bộ dạng tự hào: "Đương nhiên, đương nhiên.”
“Nhưng bạc này con không thể lấy, mẹ tự mình cất kỹ, cứ để ở đây, ngoại trừ cha, không cần cho người khác nhìn thấy, biết không?"
Dương thị nhất thời có chút nóng nảy, đẩy ngân phiếu về phía cô: "Không được, cho Đông Đông, chính là cho Đông Đông."
Cố Vân Đông thấy dáng vẻ cố chấp của bà, biết dù mình có nói nhiều hơn nữa thì bà cũng không nghe, chỉ có thể tạm thời giữ ngân phiếu lại: "Được được được, đây là tiền mẹ kiếm được, con nhận, được không?”
Dương thị lúc này mới hài lòng, thở ra một hơi thật lớn, đôi mắt cong lên ánh cười.
Cố Vân Đông cũng cười theo, cô cất ngân phiếu lại, rồi cùng bà ra khỏi phòng.
Không nghĩ tới vừa đi ra ngoài, lại phát hiện Bạch Hàng và Thiệu Âm đều không thấy đâu.
Vốn mọi người đều ngồi trong phòng nói chuyện, hiện giờ chỉ còn lại có vài người.
Cô kinh ngạc đi tới bên cạnh Cố Tiểu Khê vẫn còn đứng bên kia, thấp giọng hỏi: "Cha con bọn họ đâu rồi?”
“Bạch nhị gia nói muốn đi trong thôn một chút, nhìn nơi mà Thanh Viễn từng sinh sống. Đại ca với Thanh Viễn đều đi cùng, vừa mới rời đi không bao lâu.”
Cố Vân Đông mím môi, một lúc lâu sau thở dài một hơi, xem ra nên tới vẫn sẽ tới, tránh cũng không được.
Cố Tiểu Khê thấy thế, ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: "Có phải ngươi lo lắng không, bọn họ sẽ nghe được một số lời đồn đãi trong thôn. Nhất là biết một ít chuyện của Thanh Viễn khi còn bé, sẽ làm cho hai vợ chồng Bạch nhị gia khó chịu?”
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Khê một cái, đúng là đã làm cha rồi, suy nghĩ cũng khác đi, thành thục hơn rất nhiều.
Cô gật đầu: "Khó chịu thì cũng không khó chịu, dù sao bọn họ cũng đã tới rồi, có một số việc sớm muộn gì cũng phải biết. Cháu chỉ lo lắng mẹ chồng sẽ lại phát bệnh, vốn nghĩ sau này, chờ bệnh tình của bà ấy ổn định rồi mới để cho bà ấy từ từ biết một chút về quá khứ của Thiệu đại ca, đáng tiếc..."
Hai mươi năm trước Thiệu Âm bởi vì mất đứa nhỏ mà dẫn đến có tâm bệnh, người Cố gia cũng đã biết rồi.
Tuy không biết lúc bà phát bệnh sẽ như thế nào, nhưng với Cố Tiểu Khê người đã trở thành cha thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảm giác đau đớn đến sụp đổ khi mất đi đứa nhỏ.
"Yên tâm đi, Thanh Viễn cùng cha ngươi cũng đã đi theo, người trong thôn sẽ không dám nói lung tung."
Tuy nhiên, mọi chuyện lại trái ngược với suy nghĩ của Cố Tiểu Khê.
Mọi người mà trước kia sợ Thiệu Thanh Viễn, đều ước gì cách hắn thật xa. Về sau tuy rằng không sợ nữa, nhưng cũng vẫn không tiếp xúc nhiều, nhiều nhất chỉ là chào hỏi mà thôi.
Nhưng ít nhất, không ai sẽ đắc tội với hắn rồi nói những lời không hay.
Hôm nay nhìn thấy Bạch Hàng và Thiệu Âm, lại càng ôm thái độ giao hảo mà nói tốt.
Nhưng mà cái gọi là lời tốt chính là thay Thiệu Thanh Viễn kể khổ, nói chuyện bất bình, cho nên trước mặt Bạch Hàng với Thiệu Âm, dân làng cảm thấy nói càng thê thảm, sẽ biểu thị rằng bọn họ càng đồng tình với Thiệu Thanh Viễn, càng là vì tốt cho hắn, để cha mẹ hắn đối xử tốt với hắn hơn.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Đại Giang muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện hoàn toàn vô dụng.
Thôn dân người đông thế mạnh, bên trong còn xen lẫn không ít các thẩm tử ngày thường không có việc gì làm lại nói chuyện phiếm, ánh mắt kia giống như chỉ cầm nhắm lại đã khóc được một tràng, cho dù Thiệu Thanh Viễn đen mặt cũng không phát hiện, tiếng quát lớn cũng bị bao phủ trong tiếng người.
"Thanh Viễn hắn khổ ah, khi còn bé bị hai vợ chồng đại phòng Lý gia kia ngược đãi, oa nhi mới năm tuổi, đã bị ném vào trong núi. Núi Cửu Hổ có bao nhiêu dã thú, ngay cả những người lớn như chúng ta cũng chỉ dám hái rau dại dưới chân núi, thợ săn cũng chỉ dám ở bên ngoài săn vài con gà rừng heo rừng. Nhưng một đứa bé còn nhỏ như vậy, đã phải sống trong núi hơn mười ngày. “
“Cũng may hắn mạng lớn, nếu không thì đã bị dã thú ăn ngay cả xương cũng không còn. Lúc hắn từ trong núi đi ra, ôi, cả người đầy máu, trên người đều là vết thương, nhìn thấy người trực tiếp ngất đi, thật đáng sợ.”
“Còn có khi tám tuổi, hai vợ chồng Lý gia kia táng tận lương tâm, trực tiếp bán hắn cho đám buôn người. Nếu không phải vì Thanh Viễn thông minh chạy đi, có khi hiện giờ còn không biết đang chịu khổ ở nơi nào rồi.”
“Còn có lúc mười hai tuổi….”
Bạch Hàng luôn yên tĩnh, Thiệu Âm cũng không lên tiếng, nhưng hai tay hai người lại nắm chặt. Những quá khứ bị Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đặc biệt bỏ qua, cứ như vậy đột nhiên xé rách trước mặt hai người, đau đến nỗi cả trái tim bọn họ đều níu lại.
Hóa ra, con trai của bọn họ, khi còn nhỏ đã phải sống cuộc sống như vậy.
Năm tuổi, mới năm tuổi.
Vừa nghĩ đến bộ dáng nhỏ bé của hắn bị người ta ném ở trong núi sâu đến mờ mịt bất lực, hai người lập tức cảm thấy muốn ngất đi.
Đó là núi Cửu Hổ, một tiểu oa nhi làm sao có thể ở bên trong sống một mình nhiều ngày như vậy, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thiệu Thanh Viễn cắn răng, mạnh mẽ hét lớn một tiếng: "Đủ rồi.”
Tiếng này vừa phát ra, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, mọi người nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, lúc này mới phát hiện mình nói quá nhiều.
Nhưng mà sau một khắc, lại nghe được Thiệu Âm khàn khàn mở miệng: "Để cho các nàng nói.”