Chương 825: Phần mộ của ông Lý
Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ: "Mẹ..."
"Ta muốn nghe." Bà ấy phải biết những gì bà ấy nên biết.
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể nhìn về phía Bạch Hàng, Bạch Hàng cũng lo rằng thê tử sẽ không chịu nổi kích thích, nhưng Thiệu Âm lại cắn chặt răng, dáng vẻ còn muốn tiếp tục nghe.
Nhưng mà, thôn dân vốn ầm ĩ bây giờ lại có chút sợ Thiệu Thanh Viễn, vội vàng nuốt nước miếng bỏ chạy.
Không ai nói gì, Thiệu Thanh Viễn vội vàng đưa bọn họ trở về.
Dọc đường đi Thiệu Âm luôn trầm mặc, cho đến khi vào Thiệu gia, nước mắt bà mới mạnh mẽ rơi xuống.
Xoay người, bà nắm lấy cánh tay Thiệu Thanh Viễn: "Sao con không nói với ta, những chuyện này sao con không nói với ta."
Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ mu bàn tay bà ấy: "Bọn họ đang nói phóng đại lên, căn bản không nghiêm trọng như vậy."
“Không nghiêm trọng như vậy? Vậy con nói cho ta biết, chuyện con năm tuổi bị ném vào núi có thật hay không? Chuyện tám tuổi bị bán cho kẻ buôn người có phải là thật hay không?”
Thiệu Thanh Viễn lập tức nghẹn lời, hắn thở dài nói: "Tất cả đều đã qua rồi.”
“Nhưng trong lòng mẹ rất khó chịu, ta biết con khi còn bé sống không tốt, không nghĩ tới so với ta nghĩ lại càng gian nan hơn, khi đó con mới nhỏ như vậy, nhỏ như vậy. Còn, cả thôn đều gọi con là sói con, không có bằng hữu không có thân nhân, tất cả mọi người đều là tránh còn không kịp..."
Bà khóc không thành tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch theo.
Thiệu Thanh Viễn có chút không biết phải an ủi bà thế nào, Vân Đông không ở bên cạnh, hắn chỉ có thể nhìn về phía Bạch Hàng.
Không nghĩ tới sắc mặt Bạch Hàng cũng tái mét, ông ôm Thiệu Âm, đột nhiên tiến đến bên tai bà, thấp giọng nói một câu gì đó.
Thiệu Âm mím môi, cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhưng mà, mặc dù giọng Bạch Hàng nói chuyện rất nhẹ, nhóm Cố Đại Giang bọn họ đều không nghe thấy, nhưng Thiệu Thanh Viễn lại nghe được.
Bạch Hàng nói, quay về đào phần mộ của Lý lão đầu kia, đánh hắn để chút giận.
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn co giật một chút, Bạch Hàng ngẩng đầu, nói với Cố Đại Giang: "Thật xin lỗi thông gia, phu thê chúng ta thật sự có chút không thoải mái, xin đi trước nghỉ ngơi, ngày khác lại tán gẫu.”
Cố Đại Giang đương nhiên gật đầu: "Các người không cần suy nghĩ quá nhiều, chuyện cũng đã qua rồi. Thanh Viễn hiện tại rất tốt, cũng đoàn tụ với các người rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt.”
"Ừm, chúng ta biết."
"Vậy các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, có gì cần, cứ việc đến Cố gia tìm ta."
Bạch Hàng đồng ý, lập tức đưa Thiệu Âm xoay người trở về phòng.
Cố Đại Giang đưa mắt nhìn bọn họ đi vào, lập tức vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn, thở dài nói: "An ủi cha mẹ ngươi cho tốt."
“Con biết rồi."
Lúc này Cố Đại Giang mới không yên tâm rời đi.
Ngày hôm sau, Bạch Hàng nói Thiệu Thanh Viễn cùng mình lên núi hái thuốc, trên núi Cửu Hổ quả thật có không ít dược liệu.
Thiệu Thanh Viễn cho rằng ông muốn đi xem mộ Lý lão đầu ở đâu, nhưng Bạch Hàng lại thật sự toàn tâm toàn ý hái thuốc.
Thiệu Âm thì lại làm không ít đồ ăn đưa đến Cố gia, hảo cảm đối với Cố gia càng tăng gấp bội. Ngẫm lại, lúc trước cả thôn đều coi con trai bà như ôn dịch mà tránh xa, mà Cố Đại Giang lại có thể để cho nữ nhi ưu tú như vậy gả cho con trai bà. Hơn nữa khi đó với một tiểu tử nông thôn không cha không mẹ như Thanh Viễn, Cố gia lại không xem thường hắn, điều này làm cho Thiệu Âm rất cảm động.
Khả Khả nhìn thấy bà bưng đồ ăn ngon tới, con ngươi lập tức sáng ngời, chạy tới, rất tò mò hỏi: "Bạch thẩm thẩm, cái này làm thế nào? Thẩm có thể dạy cháu không?”
Thiệu Âm biết tiểu nha đầu này rất để ý đến phương diện ăn uống, điểm này cũng rất giống với bà.
Vì thế mấy ngày kế tiếp, Thiệu Âm ở Cố gia, vừa cùng với Dương thị nói chuyện gia đình vừa cùng tiểu cô nương Khả Khả nghiên cứu đồ ăn.
Không nghĩ tới Khả Khả tuổi còn nhỏ, nhưng ý tưởng lại không ít, nhiều lần mang đến kinh hỉ cho Thiệu Âm.
Mà Bạch Hàng, lại mỗi ngày theo Thiệu Thanh Viễn lên núi hái thuốc.
Tuy nhiên, ông chưa bao giờ hỏi mộ của Lý lão đầu ở đâu.
Thiệu Thanh Viễn cho rằng lời ông nói ngày đó, chỉ là an ủi mẹ mà thôi, nên không chú ý nhiều nữa.
Không ngờ chỉ vài tháng sau khi họ rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, mộ Lý lão đầu đột nhiên bị người ta đào lên, ngay cả nắp quan tài cũng bị người ta mở lên, đây là do dân làng lên núi phát hiện, cả thôn Vĩnh Phúc đều rung động không thôi.
Cũng có người hoài nghi là cha mẹ Thiệu Thanh Viễn làm, dù sao người có thù hận với Lý lão đầu như vậy, cũng chỉ có bọn họ.
Nhưng không ai có bằng chứng, những lời này cũng không dễ nói lung tung.
Nếu như đi ra ngoài hồ ngôn loạn ngữ, mà cha mẹ Thiệu Thanh Viễn lại vừa nhìn đã biết là có tiền có thế, làm không tốt không chừng họ còn đến thu thập bọn họ.
Tất nhiên, đây là những lời sau này.
Lúc này Bạch Hàng và Thiệu Âm vẫn còn ở thôn Vĩnh Phúc trải nghiệm cuộc sống bình thường với con trai.
Cứ như vậy ngây người mấy ngày sau, nhóm Cố Đại Giang phải trở về phủ thành, dù sao bọn họ chỉ xin nghỉ mấy ngày, vẫn phải trở về lớp.
Bọn họ phải trở về, mấy người Cố Vân Đông cũng tính toán đi, đến lúc đó bệnh của Dương thị sẽ điều trị ở phủ thành.
Bạch Hàng và Thiệu Âm sau khi tham quan xưởng và vườn cây ăn quả của Cố gia, cũng chuẩn bị đi phủ thành, bọn họ cũng có chuyện.
Một tháng sau buổi thảo luận y thuật sẽ được tổ chức tại phủ Tuyên Hòa, Bạch Hàng làm người phụ trách, tất nhiên phải an bài trước.
Cho nên thôn Vĩnh Phúc chỉ có một nhà Cố tiểu thúc lưu lại, hiện giờ Thường Nha nha cũng đã ra tháng, nhưng vì suy nghĩ đến thân thể, Cố Tiểu Khê vẫn để cho nàng nghỉ ngơi thêm một chút.
Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha đều có chút không nỡ, nhưng bọn họ đi phủ thành cũng không có việc gì làm, khéo còn gia tăng gánh nặng cho đại tỷ nhị ca, bởi vậy cứ dứt khoát giúp bọn họ trông nhà đi.
Ngày hôm sau, mấy chiếc xe ngựa chở cả gia đình Cố gia rời khỏi thôn Vĩnh Phúc.
Nhìn nhiều người như vậy, Cố Vân Đông nâng cằm bắt đầu trầm tư: "Ta cảm thấy, căn nhà nhị tiến kia vẫn còn quá nhỏ, chờ đến phủ thành, nên tìm nhà mới rồi.”
Thiệu Thanh Viễn cũng vừa lúc nghĩ đến điểm ấy: "Ừm, trở về ta tìm người đi xem một chút.”
Bọn họ hơi nhiều người, trên đường đương nhiên đi cũng chậm.
Chờ đến phủ thành, thiếu chút nữa thì bị nhốt ở ngoài cửa thành.
Cũng may thuận lợi đi vào, đêm nay mọi người vẫn là ở căn nhị tiến nghỉ chân.
Đợi đến ngày hôm sau, mấy người Cố Đại Giang đi thư viện Thiên Hải, mà Thiệu Thanh Viễn thì đi tìm môi giới xem phòng, Bạch Hàng đi cùng hắn.
Dù sao Cố Vân Đông cũng đã lâu không về phủ thành, có mấy cửa hàng vẫn phải đi xem một chút. Vì thế cô đưa Dương thị đang nhàn rỗi cùng, Thiệu Âm và Khả Khả đi Cố Ký và Tân Minh Các.
Cố Ký hết thảy đều tốt, có Trịnh Cương ở đây, còn có hai tiểu nhị đã quen tay, Cố Vân Đông cũng không quá lo lắng.
Nhưng ngược lại có hai tin tức tốt, Thung Tử cũng sắp làm cha, Tô Tinh có thai, hiện giờ đã hơn hai tháng, cho nên nàng không tiếp tục làm việc ở Tân Minh Các, Khâu ma ma nói nàng nghỉ phép trước.
Về phần sau khi sinh con xong có tiếp tục trở về làm việc hay không, cái này tùy thuộc vào chính nàng.
Giống như Lan Hoa Nhi, nàng vừa mới sinh con xong không bao lâu, dự định qua một tháng nữa sẽ đưa hài tử cho mẹ nàng là Hà Diệp chiếu cố, còn mình lại trở về Tân Minh Các làm việc.
Còn có một tin, là Tô Trường Thuận cũng có cô nương vừa ý, xác suất lớn năm nay cũng sẽ thành thân.
Đối với Tô mẫu mà nói, cũng coi như là buông xuống một chuyện lớn trong lòng.