Chương 826: Dương Liễu??
Từ Cố Ký đi ra, Cố Vân Đông đưa mấy người đi Tân Minh Các.
Lúc trước Thiệu Âm đã nghe qua chuyện của Tân Minh Các từ trong miệng Cố Vân Đông, cho nên đối với quán trà chuyên chiêu đãi nữ tử này rất tò mò.
Trong đầu bà đã tưởng tượng qua bộ dạng Tân Minh Các, nhưng đợi đến khi thật sự bước vào cửa lớn của Tân Minh Các, bà mới phát hiện tưởng tượng của mình cằn cỗi cỡ nào.
Nơi này hoàn toàn khác với tất cả quán trà tửu lâu, bàn ghế khác nhau, quầy hàng tinh xảo thú vị hơn, tiểu nhị phục vụ kiên nhẫn chu đáo, nụ cười sáng lạn, làm cho khách nhân được chiêu đãi cũng cảm thấy tâm tình sung sướng.
Thiệu Âm ngồi ở đại sảnh, cảm khái nói: "Trách không được con muốn mở một cửa hàng ở kinh thành, trà lâu như vậy, làm ăn quả thật rất tốt."
Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc hô lên: "Cố tỷ tỷ.”
Cố Vân Đông sửng sốt, quay đầu đã thấy Nhiếp Song từ lầu hai đi xuống, vui vẻ đi về phía cô.
“Tỷ đã trở về rồi? Về khi nào vậy?? Sao tỷ không nói một tiếng?”
Cố Vân Đông bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu cho Thiệu Âm: "Đây là đại tiểu thư Nhiếp Song của Nhiếp phủ, cũng là một trong những chủ nhân của Tân Minh Các này.”
Rồi lại nói với Nhiếp Song: "Đây là mẹ chồng ta, gọi là dì Thiệu.”
Nhiếp Song lập tức gọi một tiếng: "Dì Thiệu."
Sau khi gọi xong thì sửng sốt: "Mẹ chồng tỷ?" Tỷ ấy có mẹ chồng từ khi nào vậy?
Những chuyện này giải thích quá phiền toái, Cố Vân Đông chỉ đơn giản nói một tiếng, bọn họ tìm được cha mẹ ruột của Thiệu đại ca, hiện giờ một nhà đã đoàn tụ.
Nhiếp Song cũng không phải là người hỏi tận gốc, nàng đã lâu không gặp Cố Vân Đông, lập tức nói: "Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, đi tửu lâu Cẩm Tú, không phải tỷ đi kinh thành sao? Nói cho muội nghe về chuyện của đại ca đi, muội rất muốn biết. Đúng rồi, còn có một chuyện đại sự cũng vừa lúc nói cho tỷ biết.”
Cố Vân Đông sửng sốt: "Đại sự?”
Nhiếp Song đột nhiên ngượng ngùng cười cười, gật đầu.
Thiệu Âm nghe được các cô có việc muốn nói, thì đề nghị về nhà trước, để Cố Vân Đông làm việc.
Không nghĩ tới Nhiếp Song lại khoát tay: "Không cần không cần, đến lúc đó dì Thiệu cùng đi với dì Dương, Kha biểu cô cũng đã lâu không gặp Khả Khả, đến lúc đó giao cho bà ấy, mọi người khẳng định sẽ không nhàm chán.”
Thiệu Âm nhìn về phía Dương thị, bà ấy mờ mịt nháy mắt, sau đó dùng sức gật đầu một cái: "Đi, đương nhiên đi.”
Thiệu Âm không nói gì, Nhiếp Song còn có việc, cho nên đã hẹn Cố Vân Đông buổi trưa gặp mặt ở tửu lâu Cẩm Tú.
Cố Vân Đông đưa mẹ và mẹ chồng ngồi ở Tân Minh Các, sắp đến trưa mới đứng dậy đi tới tửu lâu Cẩm Tú.
Chưởng quầy tửu lâu Cẩm Tú và Cố Vân Đông khá quen thuộc, nhìn thấy cô vào cửa, lập tức chào hỏi: "Cô chủ Cố tới rồi sao, vừa vặn, hôm nay đại thiếu gia cũng ở đây.”
Cố Vân Đông ngẩn ra, Liễu Duy ở trong tửu lâu? "Hắn ở đâu?"
Chưởng quầy chỉ chỉ về phía hậu viện, Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, ngước mắt nói với Dương thị và Thiệu Âm: "Mọi người lên lầu chờ con trước, Nhiếp Song chắc là ở trong sương phòng chờ, lát nữa con sẽ trở về."
“Được, vậy chúng ta đi lên trước."
Nhìn theo bọn họ lên cầu thang, Cố Vân Đông mới đi thẳng đến hậu viện.
Nhưng mà cô vừa mới xoay người, một sương phòng trên lầu hai đã bị mở ra, có hai người từ bên trong đi ra, người cầm đầu hùng hùng hổ hổ đi về phía trước.
Cũng không nhìn kỹ, đột nhiên đụng phải người đi tới trước mặt.
Dương Văn Lễ rất tức giận, ngẩng đầu hét về phía người đó: "Ngươi không lớn..."
Lời còn chưa dứt, cả người đều ngây ra, Dương, Dương Liễu??
Dương thị vẻ mặt không giải thích được, bà có chút mất hứng, rõ ràng hắn không nhìn đường mà đụng người, kết quả lại trách bà.
Nhưng bà rộng lượng, không so đo với người này.
Cho nên Dương thị chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, dắt Khả Khả tiếp tục đi về phía trước.
Dương Văn Lễ lại mạnh mẽ xoay người, không dám tin mở to hai mắt, nhìn bóng lưng bà mà hô hấp dồn dập.
Hắn đột nhiên hỏi người phía sau: "Có phải ngươi cũng thấy đúng không? Nàng có phải, có phải là Dương Liễu không?"
Người kia có vẻ là quản sự, lúc này cũng gật đầu, có chút giật mình mở miệng: "Nhìn thấy, đúng, đúng là giống đại tiểu thư." Nhưng nàng ấy không phải đã...
Dương Văn Lễ lẩm bẩm: "Nàng ta thế nhưng, còn sống.”
Thiệu Âm đi ở phía trước không chú ý đến tình huống bên này, đang chuyên tâm ngẩng đầu tìm phòng, tìm được mới quay đầu lại, cao hứng nói với Dương thị: "Ở chỗ này."
“Tới rồi." Dương thị vội vàng dắt Khả Khả đi nhanh vài bước.
Vừa dứt lời, cửa phòng cũng mở ra, Nhiếp Song vui vẻ đi ra: "Cháu vừa nhìn thấy xe ngựa của mọi người ở dưới lầu, thì đoán được mọi người đã đến.”
Nhưng mà nàng nhìn mấy người trước mặt, kỳ quái hỏi: "Cố tỷ tỷ đâu?”
"Con bé vẫn còn ở dưới lầu, có một số việc."
Nhiếp Song cũng không hỏi nhiều, vội vàng mời ba người tiến vào: "Dì Dương, dì Thiệu, các người vào trước, chúng ta gọi đồ ăn trước.”
Nói xong, Nhiếp Song ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Khả.
Lúc đứng dậy nhìn thấy trên vai Dương thị có vết bẩn, thuận tay phủi đi.
Rồi nghiêng người ra để cho các nàng vào cửa.
Mắt thấy Dương thị sắp đi vào, Dương Văn Lễ đột nhiên xoay người lại, vội vàng tiến lên vài bước muốn gọi nàng lại.
“Dương..."
Nhưng sau một khắc, lại bị quản sự bên cạnh một phen kéo lại.
Dương Văn Lễ nhíu mày: "Ngươi làm cái gì vậy?”
"Lão gia, cô nương vừa rồi hình như, chính là vị đại tiểu thư Nhiếp gia kia." Quản sự có chút kinh ngạc chỉ chỉ cửa phòng đã đóng lại lúc này.
Nghe được Nhiếp gia, sắc mặt Dương Văn Lễ khẽ biến, bất ngờ ngước mắt nhìn về phía hắn: "Ngươi nói thật sao? Đại tiểu thư Nhiếp gia?"
“Vâng, không nhận sai." Quản sự suy nghĩ một chút, lập tức rất khẳng định gật đầu một cái. "Nhưng đó thật sự là đại tiểu thư sao? Nàng ấy và Nhiếp gia biết nhau sao?”
Vừa rồi Nhiếp đại tiểu thư với Dương thị tương tác rất tự nhiên lại thân mật, hiển nhiên đã quen biết không phải một ngày hai ngày.
Lời này của quản sự vừa nói ra, Dương Văn Lễ nhất thời dừng động tác, mím môi hơi nheo mắt lại.
Nhiếp gia là mục tiêu lần này hắn đến phủ Tuyên Hòa, Dương gia bọn họ hiện giờ làm ăn càng ngày càng không tốt, mấy gian cửa hàng kia mắt thấy đã duy trì không nổi, nếu không nghĩ biện pháp, sản nghiệp Dương gia sẽ thật sự xong.
Sau này có người nói với hắn về việc buôn bán đường trắng, đường trắng này gần hai năm gần đây mới có, nhưng ở nơi nhỏ như huyện Yên Nghi, thứ quý giá như vậy rất ít người có năng lực thu mua một lượng lớn đường trắng để bán.
Dù sao thứ này vốn rất thưa thớt, còn phải đi kinh thành nhập hàng. Nhưng hàng hóa ở kinh thành đa số đều bị những quý nhân có quyền thế có thế mua xong, làm sao đến phiên người ngoài bọn họ.
Cũng thỉnh thoảng có người đi qua huyện Yên Nghi, bán rải rác một ít.
Dương Văn Lễ lúc trước cũng thèm thuồng, nhưng thứ này không dễ làm, hắn cũng không để ở trong lòng.
Nhưng trong thời gian gần đây, lượng đường trắng đã tăng lên, và giá đã giảm. Huyện Yên Nghi còn chưa có người bán cái này, Dương Văn Lễ đã động tâm.
Hắn đã hỏi thăm qua, phủ thành bình thường đều phải đi kinh thành nhập hàng, nhưng phủ Tuyên Hòa không cần, nghe nói người chế tạo đường trắng, chính là người của phủ Tuyên Hòa.