Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 827 - Chương 827. Suy Nghĩ Của Dương Văn Lễ

Chương 827. Suy nghĩ của Dương Văn Lễ Chương 827. Suy nghĩ của Dương Văn Lễ

Chương 827: Suy nghĩ của Dương Văn Lễ

Huyện Yên Nghi nằm gần phủ Tuyên Hòa, có lợi thế về địa lý.

Nghe nói Nhiếp gia chính là thương nhân có nhiều nguồn hàng đường trắng nhất trong phủ Tuyên Hòa, chỉ cần đàm phán quan hệ hợp tác tốt với Nhiếp gia, vậy thì không lo không có đường trắng để mua bán.

Dương Văn Lễ lúc này mới nóng nảy tự mình đi tới phủ Tuyên Hòa, muốn cùng Nhiếp lão gia nói chuyện làm ăn này.

Nhưng hắn không nghĩ tới, đến hắn cũng biết Nhiếp gia có được nguồn hàng về đường trắng, thì những người có quyền thế khác đương nhiên biết sớm hơn. Cho dù là huyện Yên Nghi, cũng không phải là không có ai có chủ ý này.

Nhưng mà đến nay không ai có thể bắt được cửa làm ăn này, dựa vào cái gì mà hắn có thể.

Cho nên dù Dương Văn Lễ đi tới phủ Tuyên Hòa đã nhiều ngày, đừng nói Nhiếp lão gia, ngay cả quản sự Nhiếp gia cũng không thấy.

Thiệp mời đưa đến Nhiếp gia cũng giống như đá ném vào biển sâu, hoàn toàn không có tung tích. Dương Văn Lễ đã dần trở nên nóng nảy, nhưng hắn lại không cam lòng, muốn thử lại.

Hắn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải người rất giống Dương Liễu, mà người này và... đại tiểu thư Nhiếp gia.

Nghĩ đến Dương Liễu, khóe miệng Dương Văn Lễ mím chặt.

Quản sự ở một bên nhìn thấy, tròng mắt đảo quanh.

Lúc này tiến đến nói bên tai hắn: "Lão gia, chúng ta ở bên ngoài chờ một chút đi, vị Nhiếp đại tiểu thư kia đang ăn cơm, chúng ta tùy tiện đi vào quấy rầy các nàng, chỉ sợ để lại ấn tượng không tốt. Không bằng ở dưới lầu chờ một lát, tìm cơ hội xác nhận thân phận đại tiểu thư một chút, nếu nàng là thật, có lẽ có thể tìm nàng hỗ trợ.”

Dương Văn Lễ ngẩn ra, nhíu mày.

Quả thật, hiện tại còn không biết nữ nhân vừa rồi có phải là Dương Liễu hay không. Nàng ta nhìn mình cũng rất xa lạ, hoàn toàn là dáng vẻ không quen biết.

Hắn phải tìm một cơ hội thử trước, nhưng vừa nghĩ đến chuyện năm đó, Dương Văn Lễ lại có chút khiếp đảm.

Quản sự thấy hắn trầm mặc không nói, có chút khó hiểu.

Dương Văn Lễ lại nhìn thoáng qua cửa phòng cách đó không xa, cắn răng, trực tiếp đi xuống lầu. Quản sự vội vàng đuổi theo, sau đó nhìn thấy Dương Văn Lễ tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, ngón tay có chút nôn nóng gõ lên mặt bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang.

Quản sự vội vàng ngồi xuống đối diện hắn, suy nghĩ một chút, hỏi: "Lão gia, nếu như nữ nhân kia, không phải đại tiểu thư mà nói, vậy làm sao bây giờ?”

Ngón tay Dương Văn Lễ dừng lại, lúc lần nữa gõ trên mặt bàn, động tác nhẹ hơn rất nhiều. Cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, qua hồi lâu, hắn mới thở ra một hơi, nói: "Không phải cũng không sao, chỉ bằng việc nàng ta với muội muội ta có bộ dạng giống nhau, ta cũng có thể trèo kéo quan hệ.”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tính toán ở trong lòng.

Lúc Cố Vân Đông từ hậu viện đi ra, thì đi thẳng lên lầu, cũng không chú ý cái bàn trong góc.

Cô đi tới cửa phòng gõ cửa, Nhiếp Song mở cửa cho cô đi vào.

Kha biểu cô cũng ở bên trong, giờ phút này đang cùng Thiệu Âm, Khả Khả nói chuyện phiếm, tán gẫu hăng như lửa đốt.

Cố Vân Đông cười chào hỏi, sau đó ngồi trên ghế trống, lập tức liếc xéo Nhiếp Song một cái.

Nhiếp Song bị cái liếc mắt kia làm cho kinh hãi, không hiểu sao có chút khẩn trương: "Sao, làm sao vậy? Sao tỷ lại nhìn muội như vậy?"

Bộ dáng Cố Vân Đông cười như không cười, nâng cằm ung dung nhìn nàng, hỏi: "Muội nói xem, muội hẹn chúng ta ăn cơm thì ăn cơm, vì sao phải đặc biệt chọn tửu lâu Cẩm Tú đây? Nơi này cách Tân Minh Các của ta cũng không gần a, còn để cho chúng ta chạy thật xa tới.”

Nhiếp Song ngẩn ra, có chút không được tự nhiên cầm chén trà uống một ngụm nước, ấp úng nói: “Thì, đồ ăn của tửu lâu Cẩm Tú không phải rất ngon sao?”

Cuộc đối thoại của hai người khiến cho mấy người đang ăn ở một bên đều dừng động tác.

Kha biểu cô bật cười lắc đầu, giống như xem kịch hay nhìn Nhiếp Song.

Nàng ấy rụt cổ lại: "Được rồi được rồi, muội vốn muốn nói cho tỷ biết. Muội đã đính hôn với ai đó rồi."

“Ai đó? Là ai vậy?” Cố Vân Đông cười tủm tỉm nhìn nàng ấy.

Tính tình Nhiếp Song luôn luôn hoạt bát, cũng không chịu nổi bộ dáng này của cô, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng: "Biết rõ còn hỏi."

“À, Liễu Duy à."

Cố Vân Đông bộ dạng bừng tỉnh, trong lòng cũng thật tâm mừng cho bọn họ.

Mới vừa rồi cô đi hậu viện, nhìn thấy Liễu Duy, tán gẫu không được mấy câu đã lỡ miệng nói.

Cố Vân Đông thật sự không nghĩ tới hai người này lại ở cùng một chỗ, lúc trước một chút dấu hiệu cũng không có.

Vẫn là Kha biểu cô giải thích nghi vấn cho cô.

"Tiểu tử Liễu Duy kia tuy rằng làm ăn không đâu vào đâu, nhưng thắng ở một mảnh chân thành, nhân phẩm ngược lại cũng không kém. Biểu ca ta, chính là Nhiếp lão gia lúc cuối năm ngoái đi ngang qua thôn trang ngoài thành, vừa lúc gặp phải tá điền làm loạn, lúc tránh né hỗn loạn thì đã thất lạc hộ vệ. Sau đó gặp Liễu Duy đang cùng mấy bằng hữu ra ngoài đạp thanh, sau đó đã đưa ông trở về.”

Trên đường trở về, hắn lo lắng Nhiếp lão gia tâm tình không tốt, không khí xấu hổ, đã cùng ông nói chuyện phiếm giải sầu.

Lại không nghĩ tới hai người càng tán gẫu càng hợp, Liễu Duy người này, tuy rằng thỉnh thoảng có chút khôn vặt, nhưng không có tâm cơ gì.

Không nên nói sẽ không nói, nên nói cũng sẽ không giấu diếm, ngược lại rất thản nhiên.

Không nghĩ tới lại lọt vào mắt Nhiếp lão gia.

Sau đó Nhiếp lão gia trở về, đã tìm người điều tra hắn. Phát hiện hắn vậy mà là đại thiếu gia Liễu gia ở tửu lâu Cẩm Tú, hơn nữa quan hệ rất tốt với Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn.

Tuy rằng lúc trước từng có lịch sử đã đính hôn, nhưng người ngoài không biết, tính ra cũng là một hồi ô long.

Nhiếp lão gia trong lòng đã có chủ ý, ông biết nữ nhi của mình, tính tình không ổn trọng, xem nàng cùng người khác hợp tác mở cửa hàng thì biết.

Hơn nữa cũng không thích hợp với loại người tâm cơ thâm trầm thành thân, dễ bị người ta ăn ngay cả chút cặn cũng không thừa.

Liễu Duy ngược lại là một người tốt.

Vì thế ông tìm một cơ hội, đến phủ Tuyên Hòa vô tình gặp mặt Liễu lão gia.

Liễu lão gia đối với hôn sự của Liễu Duy thật sự sầu đến đầu bạc, hơn nữa sau khi trải qua chuyện của Trương cô nương thì đặc biệt ủ rũ.

Kết quả cùng Nhiếp lão gia tán gẫu một hồi, ngược lại cảm thấy rất đáng tin cậy.

Dù sao hai vị lão gia đối với vợ chồng Cố Vân Đông vẫn rất tin tưởng, người có thể cùng phu thê họ có quan hệ sâu sắc như vậy, nhân phẩm người nọ khẳng định không kém.

Hai người vừa vỗ liền hợp, vì thế an bài hai người... Gặp mặt, làm quen một chút.

Bọn họ còn không biết hai người này đã sớm gặp mặt rồi.

Sau đó... là các loại gà bay và chó nhảy.

Lại sau đó, oan gia ngõ hẹp.

Rồi lại sau đó, hai người này đồng ý đính hôn.

Cố Vân Đông nghe được trợn mắt há hốc mồm, như vậy cũng được sao? Cho nên nói, kỳ thật vợ chồng bọn họ xem như trong lúc vô tình đã làm bà mai của hai người?

Còn có Nhiếp lão gia Liễu lão gia, hai người các người cũng quá không đáng tin cậy rồi?

Bởi vì họ là bạn của bọn cô, nên rất tin tưởng đối phương rồi?

Bản thân cô còn không tin mình được không?

Cố Vân Đông trợn trắng mắt hỏi: "Vậy khi nào thành thân?"

“Tháng năm năm nay."

Tháng năm, cũng không biết đến lúc đó cô có ở phủ Tuyên Hòa hay không.

Xem ra, cô còn phải chuẩn bị một phần đại lễ.

Tuy nói quá trình đính hôn của hai người này có chút quỷ dị, nhưng hai người có thể tìm được hạnh phúc, Cố Vân Đông vẫn thật lòng vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng.

Bình Luận (0)
Comment