Chương 828: Dương Liễu không thích hợp
Nhiếp Song nói xong, còn có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu ăn cái gì đó.
Khả Khả vốn đang nghe chuyện say xưa, thấy thế lập tức che miệng cười khanh khách ‘ha ha ha”.
Nhiếp Song ngẩng đầu, ngón tay búng ót cô bé một cái: "Có ăn còn không bịt được miệng muội, không được cười."
“Nhiếp Song tỷ tỷ, đây là thẹn quá hóa giận."
"Ồ, muội còn biết thẹn quá hóa giận sao?"
Khả Khả hơi nâng cằm lên, rất đắc ý gật đầu: "Đương nhiên, muội rất lợi hại.”
Mọi người trong phòng đều cười, chỉ có Dương thị, nhíu nhíu mày nhỏ giọng nói với Cố Vân Đông: "Đông Đông, buổi sáng mẹ uống quá nhiều trà sữa, muốn đi nhà xí.”
Cố Vân Đông vội vàng đứng dậy: "Con đi cùng mẹ.”
"Không cần, muội đưa mẹ đi." Khả Khả từ trên ghế nhảy xuống: "Muội hiện giờ đã là đại cô nương, có thể chiếu cố mẹ, muội biết nhà xí ở nơi nào, vừa lúc muội cũng muốn đi.”
Cố Vân Đông nhìn tiểu nha đầu quả thật cao hơn không ít, gật gật đầu: "Được, vậy hai người đi đi.”
Chưởng quầy với tiểu nhị trong tửu lâu Cẩm Tú đều biết Dương thị và Khả Khả, ở chỗ này, Cố Vân Đông không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì thế Dương thị và Khả Khả tay trong tay cùng nhau đi ra khỏi sương phòng.
Cửa sương phòng mở ra, Cố Vân Đông vẫn nhìn hai người các nàng xuống lầu, đi ra hậu viện, mới hơi thu hồi tầm mắt.
Nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, phòng ngừa chẳng may hai người các nàng rời khỏi tửu lâu Cẩm Tú.
Dương thị đi xuống lầu, quản sự ở góc đại sảnh trong nháy mắt ngồi thẳng người, đưa tay đụng phải Dương Văn Lễ: "Lão gia, đã đi ra rồi.”
Dương Văn Lễ mạnh mẽ lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn về phía một lớn một nhỏ biến mất ở hậu viện.
Hắn lúc này đứng dậy: "Đi qua nhìn xem.”
Hai người đi hậu viện, vừa lúc nhìn thấy hai người đi vào phòng chuyên dành cho nữ nhân. Dương Văn Lễ có chút phiền não, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.
Một lúc lâu sau, hai mẹ con mới vừa nói chuyện vừa từ góc đường đi ra.
Dương Văn Lễ trong nháy mắt nhìn về phía Dương thị, ánh mắt sững sờ, giống như muốn nhìn Dương thị đến nở hoa.
Dương thị không hề cảm thấy, ngay khi bà muốn đi ngang qua bên cạnh Dương Văn Lễ, đột nhiên nghe được hắn thăm dò lên tiếng: "Dương Liễu??”
Dương thị sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi gọi ta? "
Dừng một chút, bà ấy đột nhiên có chút nghi hoặc mở miệng: "Nhìn ngươi sao lại cảm thấy có chút quen mắt?”
Dương Văn Lễ ngẩn ra: "Ngươi nhận ra ta?”
Dương thị suy nghĩ một chút, lập tức bừng tỉnh: "Đúng, lúc trước ngươi ở lầu hai, đụng phải ta.”
Nói xong, bà tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Đụng phải còn không xin lỗi, còn mắng ta. Ta nói cho ngươi biết, ta không dễ bắt nạt, Đông Đông của ta ở đây, con bé sẽ giúp ta thu thập ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên cao lớn thì cái gì cũng không sợ, Đông Đông của ta rất lợi hại.”
Khả Khả ở một bên dùng lực gật đầu, ưỡn ngực nhỏ, đứng ở trước mặt Dương thị, ngăn nàng nói: "Đúng, rất lợi hại, thu thập ngươi."
“Cho nên ngươi nhanh chóng tránh ra, ta phải đi."
Dương Văn Lễ vừa nghe bà nói là chuyện lúc trước, thì hiểu được.
Nhưng mà sau một khắc, hắn lại chợt ý thức được có gì đó không đúng, ngữ khí Dương Liễu nói chuyện... Sao lại kỳ lạ thế?
Giống như, giống như nàng ta là một đứa trẻ, có chút ngây thơ.
Trong đầu Dương Văn Lễ hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng nổi, hắn cùng quản sự bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc liếc nhau một cái, nuốt nước miếng, hỏi: "Ngươi. Là Dương Liễu đúng không?”
Dương thị nhìn Dương Văn Lễ giống như nhìn kẻ ngốc: “Ta đương nhiên là Dương Liễu, bằng không gọi là Dương Thụ sao?”
Dương Văn Lễ nhìn nàng, bộ dáng tương tự, tên giống nhau, ngoại trừ... không biết hắn
"Ngươi, ngươi không nhớ rõ ta?"
Dương Liễu nghiêng đầu, hoang mang: "Ta có biết ngươi sao?” Nói xong bà cúi đầu, nhìn Khả Khả, hỏi cô bé: "Con có biết hắn không?"
Khả Khả lắc đầu rất chắc chắn: "Con không biết.”
Dương Liễu liền an tâm: "Vậy ta cũng không biết được, đi thôi, chúng ta trở về ăn cái gì đó.”
Dương Văn Lễ rốt cục xác định đầu óc Dương Liễu xảy ra vấn đề, người bình thường sẽ không nói như vậy.
Hơn nữa ánh mắt nàng ta ngây thơ, cử chỉ hành vi một chút hình tượng cũng không có, gãi đầu gãi mặt, giống như tiểu hài tử bên cạnh.
Nàng ta không nhớ rõ mình, hơn nữa, hình như biến thành kẻ ngốc...
Dương Liễu nắm Khả Khả muốn đi, Dương Văn Lễ đột nhiên nắm lấy cánh tay bà.
Dương Liễu mở to hai mắt, mạnh mẽ lui về phía sau một bước, đánh rơi tay hắn: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể chạm vào ta, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Phản ứng của bà có chút lớn, Dương Văn Lễ vội vàng nói: "Dương Liễu, ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là đại ca ngươi ah, là đại ca từ nhỏ cùng ngươi lớn lên, ngươi không nhớ rõ sao?”
Dương Liễu ngẩn ra, nhìn người trước mặt đang vội vàng nhìn mình.
Thế nhưng, không biết tại sao, chính là không thích.
Rõ ràng biểu tình của hắn rất sốt ruột, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra có mục đích cực kỳ mãnh liệt.
Dương Liễu tuy rằng suy nghĩ có chút ngây thơ, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, cho nên trực giác rất chuẩn xác.
Bà cảm thấy Dương Văn Lễ trước mặt không có ý tốt, nên ánh mắt mang theo một tia đề phòng. "Cái gì mà đại ca, Đông Đông chưa từng nói qua ta có đại ca, ngươi, ngươi đừng nghĩ muốn ăn vạ ta." Nói đến đây, bà khom lưng hỏi Khả Khả: "Gọi là ăn vạ đúng không?"
“Chạm bát đúng không? Đại tỷ nói chạm bát." Khả Khả cực kỳ khẳng định. Dương Liễu gật đầu, đứng thẳng lưng nói với Dương Văn Lễ: "Ngươi đừng nghĩ chạm bát, ta sẽ không bị lừa, ta cũng sẽ không cho ngươi bạc, ngươi mau đi đi."
“Tránh đi." Khả Khả cũng kêu lên: "Ta nói cho ngươi biết nha, tửu lâu Cẩm Tú này đều là người của chúng ta, chúng ta chỉ cần hô to một tiếng, tiểu nhị ca ca sẽ chạy tới đuổi các ngươi ra ngoài.”
Dương Liễu: "Đúng vậy, ta phải hét lên."
“Ta phải la lên." Khả Khả cũng phô trương thanh thế.
Dương Văn Lễ làm sao chịu để cho bà đi, lại muốn tới nắm lấy cánh tay bà: "Ngươi la cái gì? Ngươi thực sự là muội muội ta, muội muội ta đã thất lạc suốt 18 năm. Lúc trước chúng ta đều cho rằng ngươi đã chết, chúng ta thương tâm thật lâu, hôm nay thật vất vả mới thấy ngươi, ngươi cùng chúng ta trở về đi, cha mẹ đều rất nhớ ngươi.”
Dương Liễu kéo Khả Khả lui về phía sau vài bước, sau đó liền há miệng, lớn tiếng hô: "Cứu mạng ah, có người chạm bát! !”
Dương Văn Lễ có chút tức giận: "Dương Liễu, ngươi mau theo ta tới đây, ngươi như vậy làm đại ca quá thương tâm rồi.”
Vừa dứt lời, quản sự bên cạnh ý thức được không đúng, vội vàng lôi kéo hắn chạy.
Đợi đến khi tiểu nhị nghe thấy tiếng kêu đuổi theo, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời đi.
Tiểu nhị còn muốn đuổi theo, lại lo lắng hai người Dương thị sẽ gặp phải nguy hiểm, chỉ có thể trở về, hỏi: "Bọn họ có làm tổn thương các ngài không?”
Dương Liễu vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu: "Cũng may chúng ta kêu đúng lúc, ngươi đến nhanh, bằng không sẽ bị chạm bát."
Tiểu nhị: "..." Chạm bát, là thứ gì??