Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 829 - Chương 829. Mở To Mắt Một Chút

Chương 829. Mở to mắt một chút Chương 829. Mở to mắt một chút

Chương 829: Mở to mắt một chút

Tuy không biết có ý nghĩa gì nhưng tiểu nhị ca vẫn dẫn bọn họ trở về phòng trước.

Nhân tiện kể hết mọi chuyện với Cố Vân Đông một lượt.

Cố Vân Đông nghe được bọn họ gặp phải kẻ xấu, lập tức nhíu chặt mày, vội vàng kéo hai người nhìn trên nhìn dưới quan sát hết một lươt, xác định không bị gì mới yên tâm.

Đợi sau khi tiểu nhị rời đi cô mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chạm bát làm gì, bát của muội bị đập sao?"

Dương Liễu và Khả Khả liếc nhau một cái: "Chạm bát không phải là tỷ dạy bọn muội sao?"

Cố Vân Đông "..." Hắc?

Bây giờ trong đầu cô đang có rất nhiều câu hỏi, qua một lúc lâu, cuối cùng mới đoán đúng được ý của cô bé nói, lập tức đỡ trán: "Đó là ăn vạ."

Cô xua xua tay: "Được rồi chuyện này không quan trọng, hai người nói cho con biết một chút, bọn hắn ăn vạ thế nào?"

Dương Liễu lập tức tức giận nói: "Hắn nói hắn là đại ca của mẹ, mẹ căn bản không có đại ca đúng không?"

Đại ca???

Cố Vân Đông kinh ngạc thân thế của mẹ cô Dương thị, cô vẫn luôn không biết.

Trước kia hỏi qua cha, cha nói bà ấy không cha không mẹ lẻ loi một mình đi phiêu bạt tha hương, chưa từng nói đến chuyện người nhà, hôm nay tự dưng lại xuất hiện một đại ca?

Cố Vân Đông lập tức đứng lên, nói với Kha biểu cô các nàng: "Giúp cháu chăm sóc mẹ và Khả Khả một lúc, cháu xuống dưới xem một chút."

Cô đi thẳng đến hậu viện nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy một ai.

Chỉ là vẫn chưa từ bỏ ý định, đi một vòng quanh hậu viện, nhưng vẫn không có một bóng người khả nghi nào xuất hiện.

Cố Vân Đông nhíu mày, trở về với khuôn mặt trầm tư.

Có người tự xưng là đại ca của mẹ cô, rốt cuộc là thật hay giả? nếu như là thật vậy tại sao lại biến mất?

Nếu là giả, lá gan đúng là lớn, thấy mẹ cô không hiểu gì nên mới đến lừa gạt sao?

Nếu đúng thật như vậy thì tên đó là tên thiếu tiền, không có thu nhập.

Cô đi đến chỗ chưởng quầy và tiểu nhị bên kia hỏi thăm, tiếc là khách nhân hôm nay khá đông, không thể nào quan sát được người nào đáng nghi, đều là những người thường tới ăn cơm.

Những gì tiểu nhị cung cấp cũng chỉ là người nọ mặc đồ không tệ, người cao ráo chỉ là thoạt nhìn bóng lưng có chút bỉ ổi, những manh mối khác không có.

Cố Vân Đông xoa xoa cổ tay, chỉ có thể chán nản quay về, đi lên lầu hai, chưa đi vào trong thì đã nghe thấy giọng nói giòn tan của Khả Khả: "Bọn hắn nhìn thấy bọn muội không chịu thua thì chạy luôn, nhất định không phải người tốt. Nhị ca muội nói, tuy là nhà chúng ta nghèo, nhưng vẫn có người không thể kháng cự lại sự đáng yêu của bọn muội, có rất nhiều người đánh chủ ý với bọn muội, đi ra ngoài phải cẩn thận, mở to mắt ra một chút, muội vừa rồi cũng mở rất to mắt, cho nên vừa nhìn đã biết bọn hắn không phải người tốt."

Dương Thị ở bên cạnh gật đầu lia lịa: "Ta cũng mở to."

Cố Vân Đông "..."

Những người ở bên trong "..."

Nhà các ngươi, nghèo sao?

Cố Vân Đông lau trán đi vào trong phòng.

Khả khả nhanh chóng chạy đến ôm lấy chân cô: "Đại tỷ, đã tìm được người xấu chưa?"

"Vẫn chưa." Cố Vân Đông xoa xoa đầu cô bé.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Cố Vân Đông cũng không muốn ở lại bên ngoài lâu, cô trở về hỏi cha, rốt cuộc mẹ cô còn có người thân nào không, chuyện đại ca này rốt cuộc là sao.

Vậy nên cô dẫn theo mẹ và Khả Khả đi nói lời tạm biệt với Kha biểu cô và Nhiếp Song, mấy người đi lên xe ngựa, rời khỏi tửu lâu Cẩm Tú.

Xe ngựa vừa đi, có hai người đi ra từ ngõ nhỏ bên cạnh quán rượu.

Chính là Dương Văn Lễ và tên quản gia.

Thấy xe ngựa càng chạy càng xa, Dương Văn Lễ quay lại tức giận trợn mắt nhìn tên quản sự.

"Bây giờ nói đi, tại sao lại kéo ta đi? Ta là ca ca của Dương Liễu chứ không phải trộm, người ta đến thì nói rõ ràng là được, có gì mà phải sợ. Chẳng lẽ lại không thể nhận nàng ta sao?"

Tên quản sự cười khan một tiếng, vội vàng giải thích: "Chủ nhân, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, cô nương đi cùng đại tiểu thư đến tửu lâu nhìn rất quen. Lúc trước có khoảng thời gian chúng ta nghỉ ngơi trên đường đến phủ Tuyên Hoà, có phải đã gặp một nhóm người trong đó có một vị phu nhân, vừa rồi đã đứng cạnh đại tiểu thư, cùng nàng đi vào phòng của Nhiếp tiểu thư."

Dương Văn Lễ cau mày, việc này, ông ta không chú ý.

Lúc đó nhìn thấy Dương Liễu có chút kinh ngạc, làm gì còn nhìn thấy người khác nữa?

Quản sự nói tiếp: "Vừa rồi ta còn chưa chắc chắn, bây giờ đã nhìn rõ mặt vị cô nương kia, giờ đã chắc chắc rồi. Ông chủ, lúc trước đám người vừa nhìn đã biết không phải người bình thường mà chúng ta gặp, trong nhà khẳng định có tiền có thế. Hôm nay thấy đại tiểu thư lại có quan hệ tốt với bọn họ, lại có mối quan hệ thân thiết với Nhiếp tiểu thư, thân phận hiện tại của nàng cũng không thấp…"

Dương Văn Lễ vừa nghe vừa gật đầu, nhìn cách Nhiếp tiểu thư đối đãi với Dương Liễu thì sẽ biết.

Dương Liễu hôm nay đúng là một kẻ ngu, ai sẽ đối tốt với nàng ta nếu như không có người dựa vào? Chứ đừng nói đến thân phận thiên kim của Nhiếp tiểu thư.

Tên quản sự thấy ông ta suy nghĩ tỉnh táo hơn, nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình: "Ta cảm thấy bây giờ chúng ta không cần vội vã nhận đại tiểu thư, nhìn bộ dạng bây giờ của tiểu thư hoàn toàn không nhớ chủ nhân, chúng ta cứ quấy rầy như vậy ngược lại càng khiến nàng ta chán ghét chúng ta, chữa tốt thành xấu. Không bằng quan sát trước, điều tra thân phận hiện tại của đại tiểu thư, đến lúc đó mới nói ra chuyện quen biết với đại tiểu thư, nói không chừng đại tiểu thư lại là mấu chốt trong chuyện làm ăn giữa chúng ta và Nhiếp gia."

Dương Văn Lễ cảm thấy rất có lý, dù sao thì mười tám năm trước ông ta và Dương Liễu cũng từng có chút mâu thuẫn.

Bây giờ nhận nhau cũng nên nhận trong tình cảnh cảm động.

May mắn thay Dương Liễu không nhớ gì, chuyện năm đó cũng quên hết không còn một chút ký ức nào, bằng không ông ta còn phải làm không ít chuyện.

Dương Văn Lễ liếc nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, quay qua nói với tên quản sự: "Việc điều tra Dương Liễu giao cho ngươi, làm cho tốt."

"Vâng, chủ nhân."

Dương Văn Lễ nghĩ đến việc làm ăn với Nhiếp gia có hy vọng vẻ mặt liền trở nên vui vẻ.

Có điều thân phận của Dương Liễu hiện tại quả thật đã trở nên có quyền thế, vậy ông ta cũng không cần hoàn toàn quan tâm đến Nhiếp gia, có một người muội muội như vậy, còn sợ ngày tháng sau này sống không tốt sao?

Dương Văn Lễ vừa nghĩ vừa ung dung đi về nhà trọ.

Mà giờ này Cố Vân Đông cũng đưa hai người trở về căn nhà nhị tiến.

Thời gian lúc này vẫn còn sớm, vừa qua buổi trưa, Thiệu Thanh Viễn và Bạch Hàng còn chưa về, cha cô Cố Đại Giang vẫn đang ở thư viện.

Sau khi Cố Vân Đông cho mọi người vào nhà lập tức lấy giấy bút ra, nhanh chóng hỏi Dương Thị và Khả Khả đang đứng một bên.

"Mẹ, Khả Khả hai người còn nhớ rõ tên người xấu mà hai người nhìn thấy trông như nào không?"

Khả Khả lập tức gật đầu: "Nhớ rõ."

Dương thị cũng gật mạnh đầu một cái: "Bọn hắn có biến thành tro ta cũng nhận ra."

Cố Vân Đông "..." Cũng không cần phải khoa trương như vậy.

Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của hai người, cô lại cảm thấy không quá tự tin.

Cố Vân Đông thở dài trải bằng tờ giấy trắng: "Nào, nói đi, mắt mũi của hắn như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment