Chương 830: Thất bại
Dương Liễu và Khả Khả liếc nhau một cái, sau đó hai người đều ưỡn ngực lên nói.
"Đôi mắt rất to, giống như lúc muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy." Khả Khả nói xong liền vẽ một vòng tròn thật to trước ngực: "Lớn như vậy, đại tỷ tỷ có thể tưởng tượng được không?"
Cố Vân Đông ".." Không ta không thể tưởng tượng được.
Dương Thị tiếp tục nói: "Miệng nhỏ hơn một chút, nhưng rất khó coi, vô cùng xấu, Đông Đông con vẽ theo hướng xấu đi là được."
"Còn có hàm răng, hàm răng hắn như hàm răng chó vậy." Hàm răng của con chó ha ha ha.
Nói xong, Dương Liễu và Khả Khả lại liếc nhau che miệng trộm cười thích thú.
Thiệu Âm ở bên cạnh thấy vậy cười chảy nước mắt.
Tuy bà thông gia trí lực chỉ như đứa trẻ ba, năm tuổi, nhưng thật sự rất đáng yêu ha ha ha.
Nhất là những lúc cùng Khả Khả nói chuyện, hai người rất có tiếng nói chung.
Cố Vân Đông buông bỏ giấy bút, ngồi nghệt ra ở trên ghế, ngửa đầu với vẻ mặt thất thần.
Thôi được rồi cô biết rõ là không thể trông chờ vào các nàng.
Kế hoạch dùng tranh để tìm người thất bại !!!
Xem ra chỉ có thể đợi cha trở về hỏi thôi.
Đến sẩm tối, Cố Đại Giang dẫn theo Vân Thư và Nguyên Trí cùng đi vào cửa. Nguyên Trí vẫn sống ở đây bởi vì đi đến thư viện Thiên Hải sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa ở đây có bầu không khí học tập hơn, có gì không hiểu có thể hỏi Vân Thư và Cố Đại Giang dễ dàng hơn.
Dù sao thì bây giờ đều ở phủ thành, Cố Đại Phượng có đến đây cũng không cần gấp, muốn gặp nhau cũng dễ dàng.
Bên này mấy người Cố Đại Giang vừa bước vào cửa, sau đó Thiệu Thanh Viễn và Bạch Hàng cũng về đến.
Hai bên gặp nhau tại cửa ra vào.
Cố Đại Giang thấy bọn hắn đang rất vui vẻ liền hỏi: "Đã tìm được nhà rồi sao?"
Bạch Hàng gật đầu: "Tìm được rồi, cách đây cũng không xa, ở chính giữa căn nhà này và cửa hàng trong thành, vị trí cũng ổn. Vốn bọn ta muốn mua căn nhà năm tiến, tiếc là không tìm được, mua một căn tứ tiến khá lớn. Khế thư cũng đã cầm đến tay, có điều nhà ở vẫn chưa được dọn dẹp, quay về tìm vài người đến thu dọn một chút, chúng ta sẽ cùng đi xem nhà mới."
Nhà mà Bạch Hàng mua, là mua cho con trai và con dâu.
Lúc nhi tử kết hôn, không có nhà ở phủ thành, phận làm cha làm mẹ, cũng nên chuẩn bị một căn nhà.
Ngày thường Bạch Hàng và Thiệu Âm có thể không ở đây, nhưng khi nào đến phủ Tuyên Hoà cũng có chỗ đặt chân.
Cố Đại Giang có vẻ rất hứng thú, nhà tứ tiến, vậy hẳn là rất lớn.
Ông hỏi về phòng ốc, Bạch Hàng cũng nói hết cho ông.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, đi vào nhà chính lại phát hiện sắc mặt Cố Vân Đông có chút không đúng.
Cũng không phải là không vui, mà là rất kỳ lạ.
Cố Đại Giang vừa đi vào cửa, ánh mắt tìm tòi nghi hoặc đã đặt lên người ông, ánh mắt này không khỏi khiến tim ông đập nhanh.
"Làm sao vậy Vân Đông?"
Cố Vân Đông cũng thẳng thắn hỏi thẳng vào vấn đề: "Cha mẹ có ca ca sao?"
"Ca ca gì?" Không khỏi làm Cố Đại Giang kinh ngạc, đến Thiệu Thanh Viễn cũng mặt đầy hoài nghi.
Hắn đi đến bên cạnh Cố Vân Đông hỏi nhỏ: "Có chuyện gì vậy, gặp phải rắc rối gì sao?"
Cố Vân Đông lắc đầu: "Không gặp rắc rối gì, chỉ là mẹ ta gặp phải một tên tự xưng là huynh trưởng của bà ấy."
Lúc này Cố Đại Giang mới hiểu ra có chút nhíu mày.
"Huynh trưởng?"
Sắc mặt Cố Đại Giang trở nên nghiêm túc, nhìn Cố Vân Đông: "Con hãy kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho ta nghe."
"Vâng." Cố Vân Đông rất nhanh đã kể lại một cách chi tiết về chuyện ở tửu lâu.
Sau đó nhìn về phía Dương Thị và Khả Khả, hỏi hai bọn họ có cần bổ sung gì không.
Sau khi hai người lắc đầu mới nhìn về phía Cố Đại Giang.
Ông cũng trầm tư một lúc mới lên tiếng: "Ta cũng không biết là rốt cuộc mẹ con có huynh trưởng hay không."
Cố Vân Đông ngạc nhiên: "Cha cũng không biết sao?"
"Đúng vậy, lúc trước ta gặp mẹ con ở bên cạnh bờ sông." Cố Đại Giang nói tiếp: "Mẹ con lúc trước bị nước cuốn từ trên thượng nguồn xuống, nàng dạt vào bờ sông hôn mê bất tỉnh, ta đưa nàng đến y quán, đợi đến khi nàng tỉnh lại."
Đương nhiên là Cố Đại Giang đã hỏi qua nhà bà ấy ở đâu, đến lúc đó sẽ thông báo cho cha mẹ bà ấy đến đón.
Nhưng lúc đó Dương Liễu lại lắc đầu, nói trong nhà bà không còn ai, chỉ còn một mình bà.
Cố Đại Giang hỏi nhà của bà ở đâu để ông đưa bà về.
Dương Liễu lại nói mình không có nhà để về.
Tình trạng lúc đó của bà rất không tốt, cảm xúc cũng không ổn định, Cố Đại Giang cũng không nghe ngóng được quá nhiều.
Sau này hai người muốn thành thân, Cố Đại Giang mới hỏi thêm vài câu, ngờ đâu vừa mới nhắc tới Dương Liễu lại đột nhiên khóc không thành tiếng, cả người lập tức co lại run lên bần bật.
Chuyện lần đó đã dọa Cố Đại Giang một trận, từ đó về sau ông cũng không hỏi đã sảy ra chuyện gì.
Có điều theo như phản ứng của Dương Liễu có thể suy đoán có khả năng gia đình bà lúc đó đã gặp phải biến cố lớn, dẫn đến cha mẹ và người thân đều mất, khiến bà vô cùng đau xót, cho nên bà mới không muốn nhắc đến chuyện thương tâm này.
Bởi vậy có huynh trưởng hay không, Cố Đại Giang thật sự không rõ.
Nghe xong những chuyện này Cố Vân Đông có chút choáng váng, ngay cả cha cũng không biết sao?
Cô nhìn qua Dương Liễu: "Xem ra chỉ có thể đợi đến khi bệnh của mẹ được chữa khỏi, mới có thể hiểu rõ được những chuyện này."
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Ba ngày sau có thể bắt đầu khám chữa bệnh."
Ba ngày, cũng không lâu.
Nhưng vẫn nên để ý cái tên tự xưng là đại ca của Dương Liễu, Cố Vân Đông vẫn còn có chút lưu tâm.
Cho nên trong ba ngày này, cô đã hai lần đi đến tửu lâu Cẩm Tú, nhờ chưởng quầy và tiểu nhị giúp quan sát một chút.
Nhưng cũng không có một chút manh mối nào.
Cố Vân Đông cũng không quan tâm, đợi đến khi mẹ tỉnh táo lại sẽ biết hết mọi chuyện đã xảy ra.
Ngay lúc Cố gia đang bận rộn, Dương Văn Lễ vô cùng sốt ruột đợi kết quả điều tra của tên quản sự.
Ba ngày sau, cuối cùng thì tên quản sự cũng xuất hiện với khuôn mặt tươi cười đi đến nhà trọ của bọn hắn, xuất hiện trước mặt hắn.
Dương Văn Lễ vừa nhìn sắc mặt của hắn, biết ngay rằng là tin tốt, lập tức đứng lên hỏi: "Thế nào rồi? Điều tra được Dương Liễu đang ở đâu chưa? Tình hình trong nhà thế nào?"
Tên quản sự rót cho mình một chén nước, uống ừng ực, thở ra một hơi, gật đầu nói: "Tra được tra được rồi, không những biết rõ được tình hình của đại tiểu thư, mà còn có tin tức tốt báo cho chủ nhân."
"Nói mau."
Quản sự nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Đầu óc của đại tiểu thư thật sự không tốt, còn về tại sao lại như vậy thì không rõ. Nàng được gả cho một người họ Cố, tên là Cố Đại Giang, chủ nhân của Cố gia, năm trước vừa đỗ tú tài."
"Tú tài?"
Chính Dương Văn Lễ cũng là một tú tài.
Nhưng trong lòng có chút thất vọng, hoá ra chỉ là được gả cho tú tài, nói như vậy cũng không tính là nhà có quyền thế.