Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 858 - Chương 858. Cùng Quay Về

Chương 858. Cùng quay về Chương 858. Cùng quay về

Chương 858: Cùng quay về

Cửa hàng rất trống trải, mặt sau có một khoảng sân rộng.

Đây vốn là cửa hàng có hai gian, sân nhỏ cũng có hai cái, nhưng chủ cửa hàng đã dỡ bỏ bức tường ngăn cách giữa hai sân, trang trí làm mới lại thành một khoảng sân lớn, sắp xếp trông cũng rất đẹp mắt.

Cũng chính vì như thế, cho nên chủ cửa hàng mới không muốn phá hư kết cấu của viện này, không cho phép chia ra.

Cửa hàng hai gian này vốn được chủ cửa hàng mở ra làm ăn buôn bán nhưng sau đó nhà bọn họ chuyển việc buôn bán sang phủ thành khác, cho nên cửa hàng này mới tạm thời để trống.

Thời điểm chủ cửa hàng rời đi đã thu dọn vô cùng sạch sẽ, dọn không toàn bộ cửa hàng rồi.

Biển Hán và Dương Liễu muốn sửa sang cửa hàng, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Cửa hàng tượng gỗ cũng đơn giản, bởi vì trưng bày vật liệu gỗ hoặc thành phẩm nên chỉ cần không gian rộng lớn là ổn thỏa, làm thêm vài ngăn tủ trưng bày thêm vài thứ, sửa sang đơn giản, ngăn nắp sạch sẽ là xong.

Việc này Biển Hán có thể tự mình làm.

Về phía cửa hàng bán hoa, phải hao tốn một ít tâm tư rồi. Bên trong cửa hàng không thể đơn giản chỉ để chậu hoa là được, còn phải có ý cảnh nhất định, lại phải làm cho người khác vừa nhìn vào đã thấy thoải mái vui vẻ, có dục vọng muốn mua hoa.

Cũng may, sau khi nghe nói Dương Liễu mở cửa hàng bán hoa, Thiệu m đã hào hứng đến hỗ trợ.

Bà là đại tiểu thư của phủ Hoài m Hầu, khả năng quan sát rất tốt.

Hơn nữa từ nhỏ bà đã học trồng hoa pha trà, làm những việc này rất thuận buồm xuôi gió.

Cho nên việc sửa sang cửa hàng bán hoa kế tiếp sẽ do hai người Dương Liễu và Thiệu m cùng nhau thảo luận.

Cố Vân Đông thấy hai người mẹ của cô hào hứng bừng bừng như thế, dứt khoát buông tay mặc kệ, để cho hai bà làm luôn.

Việc của cửa hàng giải quyết xong rồi, Cố Vân Đông bắt đầu chuẩn bị quay về thôn Vĩnh Phúc.

Thiệu Thanh Viễn nghe nói cô muốn quay về đó ở bảy tám ngày, lông mày hắn nhíu lại: "Ta trở về cùng nàng."

"Chàng đi với ta trở về làm gì?"

"Nàng làm gì thì ta làm đó?"

Bảy tám ngày? Từ lúc bọn họ kết hôn đến giờ, chưa bao giờ tách ra lâu như thế.

Cố Vân Đông hơi buồn cười: "Ta quay về để lựa chọn người cho Cố Ký ở kinh thành, tuy chàng cũng mở Thiệu Ký ở nơi đấy, nhưng dường như không thiếu người đến mức cần chọn thêm đâu nhỉ?"

Cố Ký bán món đồ nào đều là tự sản xuất tự tiêu dùng, nhưng dược liệu của Thiệu Ký lại phải thu mua từ nơi khác, hai cái này căn bản không giống nhau.

Thiệu Thanh Viễn khẽ nhíu mày một chút, nghiêm trang nói: "Ai nói không cần chọn người? Ta đang ý định mua thêm miếng đất ở vùng ngoại ô kinh thành, chuyên trồng dược liệu. Ta muốn quay về thôn hỏi xem có ai muốn qua bên đó quản lý không."

Quỷ mới tin chàng.

Cố Vân Đông không còn lời gì để nói, cô lắc đầu: "Vậy những sư thúc sư bá kia của chàng, không cần gặp nữa à?"

"Về sau sẽ còn gặp lại, ta cũng có chuyện bản thân muốn làm."

Nói thực ra, Thiệu Thanh Viễn cũng có một chút chết lặng trong tim rồi.

Những ngày gần đây gần như mỗi ngày đều có sư thúc sư bá đến, sau đó ngày này qua ngày khác hắn đều phải lặp đi lặp lại nói về câu chuyện kia của bản thân, hắn đã nói đến mức miệng sắp khô rồi.

Nhưng khi bọn họ đến thăm, hắn lại không thể không chiêu đãi, dù sao Bạch Hàng đã nói, những năm gần đây, sư thúc sư bá vì tìm hắn cũng rất nhọc lòng, lao tâm lao lực.

Mỗi ngày gặp một người, thật sự không có nhiều sức lực như thế.

Vấn đề là còn nửa tháng nữa đại hội thảo luận nghiêm cứu y thuật diễn ra, có khả năng rất cao phải lặp lại những hành động như mấy ngày gần đây.

Chỉ có như thế thì cũng được, nhưng nếu một ngày nào đó hắn mỏi mệt về tới nhà, lại không thể gặp được nương tử nhà mình, đó mới thật sự là sống mà không còn niềm vui gì.

Cố Vân Đông nghe thấy hắn nói đáng thương như vậy, cô muốn cười lại không đành lòng, sau cùng chỉ khẽ gật đầu: "Được, thế thì chúng ta cùng quay về thôn Vĩnh Phúc."

Lúc cả hai đi tìm Bạch Hàng nói việc này, Bạch Hàng gần như không chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay tức khắc.

Không phải là ông giận dỗi gì với những sư huynh sư đệ này, dù sao mỗi lần thảo luận về việc nghiên cứu y thuật vẫn luôn chiêu đãi như thế.

Việc làm cho Bạch Hàng đau đầu chính là lão già Vưu Lễ họm hẹm kia cũng góp phần phá hoại.

Lão ta cố chấp thì thôi đi, hết lần này tới lần khác còn lôi kéo sư huynh sư đệ khác bắt đầu hùa theo lão.

Mỗi lần các sư huynh đệ nghe lão nói xong, đều chạy tới trước mặt ông hỏi, Bạch Hàng lại phải giải thích thêm một lần.

Gặp được người tính tình ôn hòa thông tình đạt lý thì không có gì để nói, phần lớn mọi người đều cảm thấy việc hạ độc dược giáo huấn người khác không phải vấn đề gì to lớn.

Nhưng vẫn luôn có một vài kẻ như vậy, ỷ vào thân phận bắt ông phải dạy bảo con mình nhiều hơn, chỉ con đường chính xác cho hắn, tuyệt đối không thể để con ông bị dạy hư được.

Bạch Hàng tức giận đến mức suýt chút nữa là cãi nhau một trận to, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là ông lo lắng những lời này của bọn ông sẽ bị Thiệu Thanh Viễn nghe được, làm cho hắn cảm thấy rét lạnh trong tim.

Nói thực ra, hiện giờ Bạch Hàng đã bắt đầu nhớ kỹ Vưu Lễ rồi.

Vì vậy, khi ông nghe Thiệu Thanh Viễn có việc phải quay về thôn Vĩnh Phúc, Bạch Hàng không nói nhiều lời đã vội vàng cho hắn đi luôn.

Lúc này Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chỉ sắp xếp lại đôi chút, sáng sớm hôm sau hai người xuất phát quay về thôn Vĩnh Phúc, đương nhiên cũng bỏ lỡ việc Bạch thần y đến vào mấy ngày sau.

Chuyến đi lần này chỉ có hai người bọn họ, thuận tiện mang theo Đồng Thủy Đào và Thiệu Võ.

Đến thị trấn, bốn người đến cửa hàng kiểm tra trước, sau đấy mới quay trở về thôn Vĩnh Phúc .

Lúc đến cửa nhà, đã thấy Thường Nha Nha đang ôm con trai ngồi nói chuyện phiếm với Thẩm Tư Điềm.

Nhìn thấy bọn họ trở về, nàng chạy ra đón chào.

"Vân Đông Thanh Viễn, tại sao các ngươi lại trở về vậy?"

Cố Vân Đông mỉm cười bước xuống xe ngựa, vừa đi vào trong vừa nói: "Còn không phải là chúng cháu muốn mở Cố Ký ở kinh thành sao? Cho nên cháu muốn mang theo mấy người từ đây qua bên kia."

Trong lúc cô nói chuyện, đã thấy Cố Vân Khiếu trong lòng Thường Nha Nha đang mở căng hai con mắt to tròn nhìn cô, bàn tay nhỏ bé cánh tay mập mạp, giống như củ sen vậy, khiến cho Cố Vân Đông cảm thấy cực kỳ dễ thương, cô đưa tay ôm lấy cậu bé.

Đứa nhóc này đã không còn toàn thân mềm nhũn như lúc mới sinh ra, ngón tay đặt ở lòng bàn tay của cậu, cậu nhóc còn có thể dùng sức cầm chặt, sức lực cũng không nhỏ đâu.

Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Cố Vân Đông, hắn khẽ sờ cằm một cái, có phải, đã đến lúc có thể có em bé rồi nhỉ?

Thường Nha Nha hiếu kỳ hỏi: "Mang theo mấy người từ đây đi? Mang ai vậy?"

"Còn chưa chọn được, cháu muốn mang theo vài người có kinh nghiệm quản lý và quen tay làm việc qua đó, như mấy người Đồng An, A Hoa, Thiết Trụ, nhưng mà vẫn phải có sự đồng ý của bọn họ mới được."

Thẩm Tư Điềm vốn đi ở phía sau đột nhiên dừng bước lại, khuôn mặt bắt đầu xuất hiện vẻ bối rối.

Cố Vân Đông không quay đầu lại nhìn, cũng không chú ý đến việc này.

Đợi đến lúc vào nhà, cô mới bắt đầu chơi đùa với cậu nhóc Cố Vân Khiếu, nghe tiếng cười ha ha ha của hắn, tâm trạng của Cố Vân Đông rất tốt.

"Tiểu thúc của con đâu rồi?"

"Chàng ấy đang đọc sách trong phòng đấy." Thường Nha Nha lau nước miếng chảy ra bên miệng của con trai.

Vốn đang định nói thêm điều gì, đột nhiên nghe được Thẩm Tư Điềm mở miệng nói: "Vân Đông, thời gian không còn sớm, ta về trước đây, còn phải nấu cơm."

Cố Vân Đông trừng mắt nhìn, sao lại về nhà gấp vậy? Còn chưa nói được hai câu nữa mà.

Nhưng thấy bộ dáng gấp gáp của Thẩm Tư Điềm, Cố Vân Đông cũng không giữ lại, chỉ nhìn nàng ấy vội vàng rời khỏi Cố gia.

Cố Vân Đông lại nói thêm một lát với Thường Nha Nha, thấy Cố Vân Khiếu có chút mệt, cô mới đưa đứa bé lại cho nàng.

Bản thân Cố Vân Đông đi một ngày đường cũng hơi mệt rồi, ăn xong cơm tối, hai người trở về phòng ngủ.

Chờ đến ngày hôm sau, Cố Vân Đông dậy thật sớm, dẫn theo Đồng Thủy Đào đi thẳng đến nhà xưởng Cố gia.

Hiện tại nhà xưởng Cố Gia phát triển rất tốt, diện tích lớn hơn, công nhân cũng không ít, hơn nữa quản lý vô cùng có trật tự.

Về việc này, không thể thiếu công lao của Đồng An.

Bình Luận (0)
Comment