Chương 857: Đại cô muốn mở một cửa hàng
Cố Vân Đông, chính là người dư thừa kia.
Vì thế cô dứt khoát mặc kệ Đoàn Uyển.
Dù sao đến lúc đó người đi phủ Vạn Khánh chính là Nhiếp Song, vừa vặn cho hai người quen thuộc lẫn nhau, lúc trở về mở cửa hàng ở phủ Vạn Khánh, cũng có thể trực tiếp ra tay.
Sau khi chuyện Tân Minh Các giao cho Nhiếp Song, Cố Vân Đông lên kế hoạch trở về thôn Vĩnh Phúc một chuyến.
Cô ở kinh thành cũng mua cửa hàng để định mở Cố Ký, hiện giờ Bàng sư phụ còn đang trang trí.
Nhưng nếu Cố Ký ở kinh thành mở ra, nguồn hàng thôn Vĩnh Phúc cung cấp tất nhiên sẽ không đủ.
Cho nên Cố Vân Đông tính mua một mảnh đất ở kinh thành rồi cũng mở một xưởng, dù sao từ nơi này vận chuyển đến kinh thành quá xa. Nhưng phải cần người quen hỗ trợ, trước tiên làm công việc ban đầu cho vững chắc mới được.
Tuy nhiên, cô chưa kịp trở về thôn Vĩnh Phúc, Biển Hán và Cố Đại Phượng đã tìm đến tận nhà.
"Mở cửa hàng?"
Cố Vân Đông kinh ngạc vui mừng nói: "Hai người quyết định rồi, tính toán mua mặt tiền sao?”
Biển Hán còn có chút ngượng ngùng: "Cửa hàng thì không mua nổi, hiện tại chỉ có thể thuê một phòng. Lúc trước ta cũng đã cùng đại cô cháu đi xem qua, trước mắt có hai gian rất vừa ý, chỉ là không biết nên chọn cái nào. Vân Đông, cháu có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì vậy chúng ta hỏi ý kiến của cháu một chút.”
Kể từ khi làm đồ chơi cầu trượt năm ngoái, việc làm ăn của Biển Hán chưa từng dừng lại. Lâu như vậy, trong tay ông cũng có một ít bạc.
Vì con trai phải đi học, hơn nữa năm ngoái xây nhà mới ở thôn Vĩnh Phúc nên nếu muốn mua cửa hàng phủ thành, thì bạc vẫn chưa đủ.
Cho nên muốn thuê một mặt tiền trước, như vậy người ta tìm ông cũng sẽ thuận tiện hơn, không đến mức chạy loanh quanh đến phố Hưng Thao hỏi thăm địa chỉ của ông, có đôi khi còn có khả năng bị đụng phải mấy tên côn đồ.
Cố Vân Đông nghe vậy gật đầu: "Được, vậy giờ chúng ta đi xem cửa hàng.”
Hai cửa hàng, một gian hẻo lánh một chút, nhưng mặt tiền rất lớn, tiền thuê nhà không tính là quá đắt.
Một gian hàng có mặt tiền nằm cùng một con phố với Cố Ký, tuy rằng có chút xa, nhưng vị trí này vẫn rất náo nhiệt.
Mặt tiền không lớn không nhỏ, không khác gì đại đa số cửa hàng trên con phố này.
Nhưng muốn thuê cửa hàng này, yêu cầu duy nhất, lại là phải thuê cùng với gian hàng bên cạnh nhỏ hơn một chút.
Hai cửa hàng đều cùng một chủ nhà, muốn cho thuê hết, tiền thuê nhà cũng không rẻ.
Chính vì vậy, cho nên cửa hàng này tuy rằng ở vị trí tốt, nhưng không thể thuê, để Biển Hán được hời.
Nhưng đối với Biển Hán mà nói, một cửa hàng là đủ rồi.
Cố Vân Đông xem xong hai gian cửa hàng, suy nghĩ một chút: "Cháu vừa ý với cửa hàng phía sau hơn, tiền thuê tuy đắt, nhưng vị trí lại chiếm ưu thế."
Vấn đề lớn nhất là cửa hàng còn lại rốt cuộc nên làm gì mới tốt.
Không thể chỉ sử dụng một cửa hàng lại phải trả tiền thuê hai cửa hàng.
Cửa hàng bên cạnh tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng tiền thuê nhà cũng không rẻ.
Đây cũng là điểm mà Biển Hán rối rắm.
"Bằng không, ta thuê cả hai cửa hàng, sau đó cho người khác thuê cửa hàng nhỏ kia?" Cố Vân Đông đề nghị.
Biển Hán lại lắc đầu: "Cháu cũng thấy được, hậu viện của hai gian hàng này thông nhau, chủ nhà cũng không cho phép đắp lên, cho người khác thuê, quá không an toàn. Đối phương nhìn thấy viện tử kia, chỉ sợ cũng không yên tâm ta.”
Cố Vân Đông gõ cằm một cái, cũng đúng, đây là vấn đề lớn.
Nếu không, cô thuê, sau đó làm thành một cửa hàng tạp hóa, giống như phủ Vạn Khánh, trở về lại tìm người làm tiểu nhị, tốt xấu gì cũng có thể có lợi.
Nhưng ý nghĩ này của cô còn chưa kịp thực hiện, đã có người giải quyết vấn đề này cho cô.
Cố Vân Đông có chút ngạc nhiên nhìn Dương Liễu: "Mẹ, mẹ muốn thuê cửa hàng bên cạnh kia sao?”
Dương Liễu gật đầu, cười nói: "Phải, con cũng biết, những cây hoa của ta hiện giờ đều nở rất tốt. Lúc trước bán mấy chậu, giá cả cũng không rẻ, sau đó khách cũ lại giới thiệu khách mới tới, làm ăn cũng không tệ. Nhưng con cũng biết, vị trí của nhà ta có chút lệch, khách cũng oán giận chỗ đó quá xa.”
Căn nhị tiến gần thư viện Thiên Hải, nơi đọc sách cần phải yên tĩnh, cho nên thư viện Thiên Hải cách khu dân cư náo nhiệt có chút xa.
Huống chi bên cạnh nhà đều là người đọc sách, không thích hợp làm ăn, nếu người mua hoa bán hoa đến nhiều, cũng rất ảnh hưởng đến học sinh gần đó.
Lúc trước Dương Liễu đưa bạc bán hoa kiếm được cho Cố Vân Đông, kết quả Cố Vân Đông lại tìm cơ hội vụng trộm đặt trở về.
Dương Liễu sau khi chữa khỏi bệnh thì thanh tỉnh còn nói cô vài câu, nhưng cuối cùng không địch lại tài ăn nói của nữ nhi, chung quy vẫn cất kỹ số bạc kia.
Cho nên trong tay bà cũng có chút bạc, mua một cửa hàng nhỏ cũng đủ. Nhưng cả chồng và con trai đều phải đọc sách, lại không có mặt tiền thích hợp, nên vẫn không thực hiện được.
Hiện tại đại tỷ muốn thuê cửa hàng, lại trùng hợp phải thuê hai gian hàng, vậy bà mở một cửa hàng hoa bên cạnh, hai bên không phải có thể chiếu cố sao?
Cho nên Dương Liễu nói ra tính toán của mình, nói ra còn có chút ngượng ngùng.
Cố Vân Đông lại rất cao hứng, đối với tính toán của mẹ cô cực kỳ tán thành: "Đó không phải là vừa hay sao? Mẹ làm chuyện mình thích làm, lại giải quyết vấn đề của nhà đại cô, nhất cử lưỡng tiện.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: "Vậy mẹ có muốn con tìm chưởng quỹ cho mẹ không, đến lúc đó mẹ phụ trách chăm sóc chậu hoa, chưởng quầy cũng có thể giúp đỡ.”
Dương Liễu lại lắc đầu: "Không cần, lúc trước mẹ còn là cô nương gia, Dương gia ở huyện An Nghi làm ăn cũng không tệ lắm, mẹ đi theo, cũng học chút kinh nghiệm làm ăn. Con không biết, lúc trước khi ông nội mẹ còn sống, còn nói mẹ giống ông ấy nhất.”
Ông nội Dương gia phát triển việc làm ăn lớn như vậy, là hy vọng có người kế thừa.
Chỉ là con trai thích hợp thủ thành, cháu trai lại phải đọc sách. Dương Liễu là người duy nhất giống ông ấy, nhưng đáng tiếc lại là thân nữ nhi.
Khi còn bé Dương Liễu có đôi khi nghe được ông nội cảm khái như vậy, nội tâm cũng tiếc nuối. Nhưng bây giờ bà lại không nghĩ như vậy, nữ nhi thì thế nào? Vân Đông nhà bà rất có năng lực. Cũng không có ai quy định làm ăn chỉ có thể con trai mới được, chỉ cần có bản lĩnh, nữ nhi vẫn có thể làm ăn phát đạt.
"Tuy nói trong mười mấy năm không tiếp xúc, nhưng nhìn con một đường từ không có gì, đưa việc làm ăn của Cố Ký và Tân Minh Các lớn mạnh như vậy, mẹ cũng có học được vài thứ. Chỉ cần chọn lọc tìm hiểu một chút, cũng có thể mở được cửa hàng.”
Cố Vân Đông kéo cánh tay bà: "Đúng, mẹ là lợi hại nhất, con có thể làm ăn lớn, chính là thừa hưởng bản lĩnh của mẹ.”
Dương Liễu buồn cười, đưa tay chọc vào đầu cô một cái: "Con là hậu sinh khả úy so với ông nội mẹ còn lợi hại hơn.”
Cố Vân Đông cười hắc hắc, lập tức lôi kéo bà đi tìm Biển Hán và Cố Đại Phượng.
Nghe nói Dương Liễu cũng muốn mở cửa hàng, hai người cao hứng vô cùng.
Cố Đại Phượng tính tình nóng nảy, không nói hai câu, lập tức đi tìm chủ cửa hàng kia, không nói hai lời đã ký khế ước thuê.
Khế thư này, một lần chính là năm năm.
Năm năm sau, họ có thể kiếm được bạc để mua một căn rồi.
Nhìn khế thư nóng hổi trong tay, con ngươi mấy người đều sáng lên.