Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 856 - Chương 856. Cãi Nhau

Chương 856. Cãi nhau Chương 856. Cãi nhau

Chương 856: Cãi nhau

"Vưu Lễ, ngươi câm miệng cho ta." Bạch Hàng tức giận đến không chịu nổi: "Là Dương Văn Lễ kia đến tìm trước, giống như một con đỉa luôn gây phiền nhiễu, chúng ta lại không muốn mạng của hắn cũng không làm cho hắn thiếu tay thiếu chân, chỉ cho một giáo huấn thì làm sao? "

Vưu Lễ hừ lạnh: "Vậy giáo huấn này thật đủ lớn, đau một ngày một đêm tra tấn người đến gần chết, còn không bằng một đao làm cho người ta thống khoái.”

“Ngươi thấy hắn thống khổ như vậy, sao ngươi không một đao giải quyết hắn? "

“Ta là đại phu, không phải tay đấm đá" Nếu không phải trong tay mình không có thuốc giải, lại biết dược hiệu của hắn sắp qua đi, hắn ta đã ra tay cứu người ngay tại chỗ

Hai người càng cãi nhau càng kịch liệt, dường như muốn đánh nhau.

Hình Văn Minh đau đầu không thôi, vội vàng khuyên can ở giữa: "Được rồi được rồi, đều là người nhà mình, cần gì phải vì một người ngoài không liên quan mà cãi cho ngươi chết ta sống.”

"Ta vui khi tranh cãi với hắn sao? Là hắn rất không nói lý lẽ, luôn thích khoa tay múa chân với chuyện của người khác. Cái gì cũng không hiểu đã bắt đầu phun loạn, đầu óc không bình thường." Bạch Hàng nói chuyện một chút cũng không khách khí, con trai ông ông che chở, ai cũng không thể nói.

“Ngươi nói đầu óc ta không bình thường? Rõ ràng chính là A Dục làm sai chuyện, ngươi làm cha không kịp thời dạy dỗ, chỉ biết một mực bao che, ngươi đây không phải là yêu hắn, ngươi đây là đang hại hắn."

“Chờ ngươi làm cha rồi hẵng dạy người khác làm như thế nào đi."

"Minh ngoan bất linh."

Vưu Lễ vung mạnh tay áo, ngay cả cơm cũng không ăn, quay đầu bỏ đi.

Hình Văn Minh giật mình, vội vàng nói với Bạch Hàng: "Ngươi đừng so đo với hắn, tính tình thối nát của hắn ngươi cũng biết mà. Ta đi theo trước.”

Sau đó vội vàng đuổi theo Vưu Lễ.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: "......" Tiếp tục ăn cơm, có phải bộ dạng có chút không quá nghiêm túc không?

Bạch Hàng hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ghế, ông vẫn rất tức giận: "Lão già khốn kiếp này, ta biết hắn vừa tới chắc chắn không có chuyện gì tốt.”

Thiệu Thanh Viễn yên lặng đẩy một ly nước qua: "Ừm, lão già xấu xa kia rất xấu. “

Cố Vân Đông thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, cô quay đầu trừng mắt Thiệu Thanh Viễn một cái, lập tức mới nói: "Cha, không có vấn đề gì chứ?”

“Không có việc gì, sư thúc các ngươi là như vậy. Nhiều năm rồi, vẫn cổ hủ muốn chết . Nói dễ nghe là một khúc gân, nói khó nghe một chút chính là không phân biệt thị phi, đầu óc bã đậu." Bạch Hàng uống một ngụm nước, chậm rãi tỉnh táo lại: "Nhưng con người hắn thì ngược lại không xấu, y thuật cũng tốt."

Ông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Con cũng đừng giận ông ấy, tính tình của ông ấy cứ như vậy đấy."

“Con với ông ấy không phải người một đường, về sau cách xa là được." Thiệu Thanh Viễn không quan tâm lắm, loại tình huống không rõ ràng này lại đi khuyên người khác thiện lương, hắn nửa điểm cũng không muốn dính vào, coi như trưởng bối bình thường là được.

Nhưng hắn hiếm khi thấy Bạch Hàng tức thành bộ dáng này, không hề có hình tượng mà cùng huynh đệ mắng chửi, cái gì mà khí độ cao nhã toàn bộ vứt đi không còn một mảnh.

Nhưng ông ấy đang bảo vệ mình, đối với Thiệu Thanh Viễn từ nhỏ không có thân nhân trưởng bối che chở mà nói, có loại cảm giác rất thỏa mãn sung sướng, thế cho nên Vưu Lễ nói cái gì hắn căn bản cũng không quan tâm.

Bạch Hàng gật đầu: "Trong lòng con biết rõ là tốt rồi, kế tiếp khả năng còn có thể có rất nhiều sư bá sư thúc đến phủ Tuyên Hòa, đến lúc đó con đều phải chào hỏi. Những người này tính tình khác nhau, nhưng con yên tâm, người làm y đa số đều tính tình ôn hòa, cũng chỉ có mấy người giống như Vưu Lễ mà thôi, nếu con ngại trưởng bối không tiện ứng phó, con cứ nói với ta, nếu không được, thì đi nói cho ông nội con biết, để ông nội con đi giáo huấn bọn họ.’"

“Con đã biết rồi, cha."

Mà giờ phút này Vưu Lễ đã đi ra khỏi cửa lớn Thiệu gia, đương nhiên vẫn chưa hết tức, lại nói với Hình Văn Minh đang đuổi theo: "Ngươi nghe hắn nói cái gì không, làm sai chuyện còn không nhận, mấy năm nay lớn lên vô nghĩa rồi.”

Hình Văn Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Ông làm cái gì vậy? A Dục là con trai của Bạch Hàng, trước kia chịu bao nhiêu khổ, thật vất vả mới tìm được, chúng ta làm sư thúc, càng nên che chở hắn. Ông mới lần đầu tiên gặp mặt, đã tiến lên giáo huấn hắn một trận, đừng nói Bạch Hàng, đổi lại là ta, ta cũng không vui vẻ.”

“Cũng bởi vì ta là sư thúc hắn, cho nên ta mới hận rèn sắt không thành thép, tức giận hắn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy chỉnh người, lo lắng hắn đi không đúng đường."

Hình Văn Minh khóe miệng giật giật: "Cái này cũng không tính là đê tiện, lại không đả thương người. Nếu thật sự đi lầm đường, Bạch Hàng có độc dược có thể làm cho người ta vô thanh vô tức ngay cả mạng cũng không còn, tội gì phải tốn nhiều công sức như vậy. Ông suy nghĩ quá cực đoan. "

“Ngay cả ông cũng cảm thấy rằng họ không có vấn đề? Văn Minh, sao ông có thể trở thành như vậy?”

Hình Văn Minh: "..." Quên đi, nói cũng không thông.

Hắn từ bỏ, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Chúng ta là người đến phủ Tuyên Hòa sớm nhất, mấy người Vu sư huynh đều chưa tới, thừa dịp bọn họ còn chưa tới, hay là chúng ta đi núi Cửu Hổ dạo một vòng, hái chút thuốc?”

Vưu Lễ nghe xong lời này, bước chân lại đột nhiên dừng lại, con ngươi hơi híp lại một chút nói: "Không, ta sẽ ở phủ Tuyên Hòa, chờ mấy người Vu sư huynh." Đến lúc đó cùng bọn họ nói về chuyện A Dục.

Hình Văn Minh gật đầu: "Được, ta tự mình đi dạo.”

Vưu Lễ không quan tâm, mắt thấy sắp đi tới y quán Huệ Dân, ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Vợ của A Dục kia, là người ở trong thôn trước kia đi ra?”

“Hình như là đúng, làm sao vậy?”

Vưu Lễ thở dài một hơi: "Đáng tiếc. "

“Đáng tiếc cái gì? Ta thấy vợ hắn rất tốt, có khí chất có lễ nghĩa, so với tiểu thư khuê các một chút cũng không kém. "

“Nói là nói như vậy, nhưng hôn sự này, rốt cuộc không tính là môn đăng hộ đối."

Cũng đúng, đầu năm nay việc kết thân cho tới bây giờ đều chú ý môn đăng hộ đối. Nếu là trước kia, A Dục cùng vợ hắn thì lại không có vấn đề gì.

Nhưng hôm nay hắn là đích tôn Bạch gia, thân phận kia đương nhiên theo nước lên thuyền cao, có vài thứ không giống.

Một bên quá mạnh, một bên quá yếu, rất dễ xảy ra vấn đề.

Cố Vân Đông còn không biết mình bị hình dung thành quá yếu, đại khái là do ngày đó cô không nói gì, để lại cho người ta một loại ấn tượng yên tĩnh hướng nội.

Nhưng bất luận người khác nhìn thế nào, dù sao không gây chuyện với cô là được.

Những ngày kế tiếp, quả thật thỉnh thoảng lại có mấy sư thúc sư bá tới phủ Tuyên Hòa, trên cơ bản mỗi người tới đều sẽ đến Thiệu phủ tìm Bạch Hàng.

Nhưng giống như Bạch Hàng nói, những người này tính tình đều không tệ, cũng không còn xuất hiện tình huống cãi nhau giống Vưu Lễ như vậy.

Thiệu Thanh Viễn là con trai của Bạch Hàng, đương nhiên phải đi theo gặp những sư thúc sư bá này, xã giao mà, tránh không được.

Cố Vân Đông thì trốn vì lười, huống chi cô có chuyện riêng của mình phải làm.

Thiệu Thanh Viễn không có thời gian, nên chuyện chiêu đãi Đậu Phụ Khang và Đoàn Uyển đã rơi vào trên đầu cô.

Hai người này đã đi dạo phủ Tuyên Hòa một lần, Đoàn Uyển rốt cuộc cũng có thể tĩnh tâm lại bắt đầu cân nhắc việc làm ăn của Tân Minh Các.

Cố Vân Đông đưa nàng ấy đến Tân Minh Các hai ngày.

Sau đó, khi Đoàn Uyển và Nhiếp Song quen thuộc, hai người gần như vừa gặp đã như bạn cũ.

Ba người đi, tất có một người là dư thừa.

Bình Luận (0)
Comment