Chương 855: Một lão già tồi tệ
Bạch Hàng vừa mới dứt lời, đã có hạ nhân vội vàng lại đây: "Lão gia, bên ngoài có một vị khách nhân tự xưng là Vưu Lễ tới cửa bái phỏng."
Vưu Lễ?
Biểu tình của Bạch Hàng trở nên có chút rối rắm: "Xem ra người ở cửa thành gặp được Dương Văn Lễ chính là hắn.”
Cố Vân Đông thấy sắc mặt của ông, có chút buồn cười: "Cha, Vưu Lễ này làm sao vậy? "
“Một lão già tồi tệ." Bạch Hàng thở dài lắc đầu, bảo hạ nhân mời khách vào.
Không bao lâu sau, Vưu Lễ tiến vào, cùng đi tới còn có một nam tử trung niên khác, bộ dáng văn chương nhã nhặn, gọi là Hình Văn Minh.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua, cái gì gọi là lão già tồi tệ? Cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi. Xem ra cha đối với Vưu Lễ này oán niệm rất sâu ah.
Mới nghĩ đến vậy, Bạch Hàng đã ra nghênh đón: "Vưu Lễ, Văn Minh, các ngươi tới rồi? Ngươi đã đến y quán Huệ Dân chưa?"
“Đi qua rồi, lúc này mới hỏi thăm được địa chỉ nhà ngươi, thấy thời gian còn sớm thì tới đây." Hình Văn Minh cười trả lời.
Vưu Lễ ở một bên gật đầu, hơi thối mặt, giống như ai đắc tội hắn.
Hình Văn Minh vuốt trán, giải thích: "Lúc trước chúng ta ở cửa thành, gặp được một người..." Lời còn chưa dứt, đã thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đi ra từ phía sau Bạch Hàng.
Thấy có người ngoài, lời đã đến miệng Hình Văn Minh lại lập tức nuốt xuống.
Nhưng Bạch Hàng tâm tình rất tốt nói với Thiệu Thanh Viễn: "Đây là hai vị sư thúc của các con, Vưu sư thúc, Hình sư thúc, nhanh, chào đi.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lập tức ngoan ngoãn chào.
Hai người Vưu Hình nghe vậy hơi sửng sốt, sư thúc?
Vưu Lễ kỳ quái hỏi: "Đây là đồ đệ của ngươi? Ngươi không ra đảo thì thôi, vừa ra khỏi đảo đã thu hai đồ đệ?”
Bạch Hàng cười ha ha: "Đương nhiên không phải, đây là A Dục và vợ hắn.”
Hai người chớp chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng, A Dục?
Suy nghĩ nghi hoặc chợt lóe lên, hai người gần như đã nhớ tới tên A Dục.
Đây không phải là...
Vưu Lễ và Hình Văn Minh đều ngạc nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn Thiệu Thanh Viễn, hỏi: "Đây là, đây là A Dục? Các ngươi tìm được rồi?”
Đích tôn Bạch gia từ nhỏ đã mất tích? Vì tìm hắn, y quán Huệ Dân của Bạch gia mới có thể mở khắp triều Đại Tấn.
Những sư thúc sư bá bọn họ, mỗi một chỗ đều sẽ lưu tâm điều tra tung tích của hắn.
Không nghĩ tới, hai mươi năm rồi, lại thật sự tìm được?
Trên mặt Vưu Lễ và Hình Văn Minh mơ hồ kích động, hai người đồng loạt tiến lên, đánh giá Thiệu Thanh Viễn từ trên xuống dưới.
"Không sai, không sai, quả thật là một nhân tài, tinh thần sảng khoái."
"Đã tìm thấy từ khi nào? Tìm thấy nó ở đâu? Bây giờ A Dục về nhà, cuối cùng cũng bỏ xuống một tâm sự.”
Bạch Hàng nói: "Đúng vậy, rốt cuộc cũng đoàn tụ, vừa vặn nhân cơ hội thảo luận y thuật lần này, cũng dự định chính thức giới thiệu A Dục cho các ngươi quen biết. Nhiều năm như vậy, sư thúc sư bá các ngươi cũng nhọc tâm rồi.”
Hình Văn Minh khoát tay: "Nói gì vậy? Ta và ngươi vốn là sư huynh đệ, sư phụ đối với chúng ta ân trọng như núi, kết quả chúng ta cũng không làm ra tác dụng gì.”
Mặc kệ nói như thế nào, A Dục được tìm về, đây là chuyện vui mừng.
Ngay cả Vưu Lễ cũng quên tới tìm Bạch Hàng là vì chuyện ở cửa thành, hiện giờ hai người đều rất tò mò với Thiệu Thanh Viễn, tìm hắn tới nói chuyện.
Nhất là mấy năm nay rốt cuộc sống thế nào, sao lại tìm được.
Thiệu Thanh Viễn không nói nhiều lắm, phần lớn đều là Bạch Hàng trả lời.
Biết Thiệu Thanh Viễn khi còn bé chịu không ít khổ sở, hai người cũng có thêm vài phần thương tiếc, lập tức tặng lễ gặp mặt.
Nói chuyện đến chạng vạng, hai người đều ăn cơm tối ở Thiệu gia.
Nhưng mà vừa uống hai ngụm rượu, Vưu Lễ đã nhớ tới mục đích mình tới.
"Bạch Hàng, hôm nay khi ta vào thành, gặp phải một bệnh nhân, trên người người nọ trúng độc, ta bắt mạch, phát hiện độc trên người hắn, là ngươi nghiên cứu ra."
Đồ đệ Bạch lão gia tử quá nhiều, nếu dựa theo xếp hạng bối phận trước khi nhập môn mà nói, Bạch Hàng được coi là sư huynh của phần lớn mọi người. Nhưng hắn tuổi còn nhỏ, lúc trước khi còn trẻ, đã cảm thấy bị nhiều người lớn hơn mình mười tuổi hai mươi tuổi gọi sư huynh thì giá quá, không vui, nên dứt khoát trực tiếp gọi tên lẫn nhau.
Bởi vậy, giống như Vưu Lễ Hình Văn Minh, về cơ bản đều gọi tên hắn. Cũng có một số quan hệ không quá thân cận, lại được Bạch lão gia tử chỉ điểm, sẽ gọi hắn là Nhị gia.
Bạch Hàng hôm nay cao hứng, cũng uống hai chén rượu, nhất thời quên người trước mặt là ai, có chút tự hào lại khiêm tốn nói: "Người ngươi nói ta biết, nhưng lúc ngươi bắt mạch có thể đã sai. Thuốc của ta không có hiệu quả đó, là A Dục dựa trên cơ sở ban đầu trải qua cải tiến làm ra, so với ta còn mạnh hơn một chút."
Ánh mắt Vưu Lễ trong nháy mắt rơi vào trên người Thiệu Thanh Viễn, lông mày hơi nhíu một chút: "Ngươi nghiên cứu ra?”
Hình Văn Minh nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng lộp bộp một chút, lúc này cười nói: "Quả nhiên là tuổi trẻ hữu vi, có phong thái tổ phụ ngươi, mới học y thời gian ngắn như vậy đã có thành tựu, Bạch gia có người kế thừa rồi.”
Nhưng mà chuyện này không thể mơ hồ cho qua, Vưu Lễ giống như không nghe thấy, biểu tình hơi trầm xuống, hỏi: "Cho nên độc trên người người ở cửa thành, là ngươi hạ?”
Thiệu Thanh Viễn ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Vưu Lễ, chậm rãi gật đầu một cái: "Vâng."
Đồng tử Vưu Lễ co rụt lại: "Ngươi hạ độc người ta? Ngươi có biết mình đang làm gì không? Chúng ta học y dược, là vì trị bệnh cứu người, thân là đại phu, nên có tâm cứu người, không phải hại người. Ngươi có thiên phú, thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thành tựu này, bởi vì như vậy, ngươi mới càng nên dùng loại bản lĩnh này của ngươi vào việc liêm chính. Ngươi ngược lại thì tốt rồi, lại hạ độc người ta? Ngươi, trong lòng ngươi lệch lạc rồi..."
Khóe miệng Bạch Hàng giật giật, bất ngờ đứng dậy: "Vưu Lễ, ngươi không biết rõ tình huống thì không nên nói bậy.”
"Tình huống gì? Bất kể tình huống gì, cũng không nên dùng độc dược đi hại người. "Vưu Lễ không chút yếu thế trừng trở về. "Mặc kệ người nọ làm cái gì, hắn làm sai chuyện có thể báo quan, có thể đưa đi quan phủ. Cho dù hắn giết người, nếu bị thương, chúng ta làm đại phu cũng nên trị cho hắn, phán tội đó là chuyện của quan phủ. A Dục đây là lén lút dùng hình, không được phép.”
Ông ta càng nói càng tức giận, cảm thấy Thiệu Thanh Viễn từ nhỏ không lớn lên ở Bạch phủ, đã không phân biệt đúng sai được rồi.
"A Dục, con người không thể chỉ nghĩ đến mình. Nếu mọi người đều cảm thấy đối phương làm không tốt có thể dùng thủ đoạn của mình để trừng phạt, vậy thì sẽ bị loạn, ngươi cần phải suy nghĩ lại thật kỹ.”
Thiệu Thanh Viễn: "..."
Cố Vân Đông vẫn không lên tiếng làm người trong suốt: "..."
Hiện tại cô biết, vì sao Bạch Hàng lại nói hắn là lão già tồi tệ.
Quả nhiên, là một lão già tồi tệ. Bạch Hàng không nhịn được, hắn thật vất vả mới nhận lại được nhi tử, chính mình cũng không nỡ nói một câu nặng lời, lão già khốn kiếp này thế nhưng còn giáo huấn hắn.