Chương 854: Bị đụng xe ngựa
Cố Vân Đông nhìn nàng không nói gì, nhìn nàng ấy hưng trí bừng bừng như vậy, còn tưởng rằng không thể chờ đợi được muốn nhanh chóng nhìn thấy Tân Minh Các.
“Vậy ta sẽ đưa ngươi đi dạo trong thành?” Cô vẫn muốn làm một chủ nhà tận tình hiếu khách.
Đậu Phụ Khang cười nói: "Vậy thì không cần, các ngươi cũng có nhiều việc, đi chỉ càng thêm bận. Tìm một người đánh xe quen thuộc đường nơi đây đi cùng chúng ta cũng được, chúng ta có thể tự đi. "
Được thôi.
Hai vợ chồng muốn trải qua thế giới của hai người, cô sẽ không làm bóng đèn xen vào nhiều.
Cố Vân Đông lúc này tìm người xa phu mới tới, nói hắn chiếu cố hai người Đậu Phụ Khang.
Xa phu này Bạch Hàng vừa mới mua được, đại phòng của Thiệu gia, trong nhà khẳng định phải có chút hạ nhân.
Cho nên mấy ngày trước Bạch Hàng và Thiệu Âm đã đi chọn vài người, an bài ở trong viện làm việc.
Đợi đến khi Đậu Phụ Khang và Đoàn Uyển rời đi, Cố Vân Đông xoay người định trở lại trong viện, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hoang mang hỏi: "Thiệu Song còn chưa trở về sao?"
Người gác cửa lắc đầu và nói: "Vẫn chưa trở lại."
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? "
“Không đâu, Thiệu Song thông minh, có chuyện gì ngoài ý muốn khẳng định sẽ tìm cơ hội gọi người nói cho chúng ta biết."
Thiệu Song được bọn họ an bài đi theo dõi Dương Văn Lễ, tận mắt nhìn thấy hắn rời đi.
Chỉ là đã qua một khoảng thời gian, theo lý thì Dương Văn Lễ đã ra khỏi cửa thành, Thiệu Song cũng nên trở về rồi.
Mà lúc này người được nhắc đến là Thiệu Song, lại hơi cau mày, đứng ở cửa thành.
Dương Văn Lễ và quản sự quả thật đã ra khỏi thành, nhưng không nghĩ tới mới đi ra ngoài không bao lâu, đã gặp phải một chút ngoài ý muốn.
Giờ phút này trên người Dương Văn Lễ vẫn rất khó chịu, tuy rằng đã khôi phục một chút khí lực, nhưng chỉ như vậy, động tĩnh của hắn trên xe ngựa rất lớn.
Lăn qua lộn lại thì không nói, còn dùng sức vỗ mạnh vào thành xe.
Cứ như vậy, xe ngựa đi nghiêng ngả.
Vừa vặn đối diện cũng có một chiếc xe ngựa tới, bởi vì cửa thành đông người, xe ngựa đối diện nhìn thấy bọn họ vốn muốn tránh đi, nhưng lại không thể tránh được, bánh xe và bánh xe cứ như vậy … Va chạm.
Xe ngựa "phanh" một tiếng, Dương Văn Lễ đang đẩy quản gia muốn ngăn cản mình, nhưng vừa chạm vào, cả người đã lăn ra khỏi xe ngựa, nếu không phải xa phu nhanh tay giữ chặt hắn, có thể cả người Dương Văn Lễ đã ngã xuống đất.
Nhưng cho dù giờ phút này đã được xa phu kéo lại, nhưng nửa thân thể của hắn cũng đã nằm ngang bên ngoài xe.
Từ đầu đến cuối cả người hắn đều khó chịu, sắc mặt đỏ bừng mắng to: "Có biết đánh xe không? Nếu không thì cút cho ta.”
Xa phu sắc mặt trắng bệch, hai tay vội vàng dùng sức đỡ Dương Văn Lễ lên một lần nữa rồi đỡ vào trong xe ngựa.
Quản sự cũng đã từ trong xe đi ra, hắn nhìn về phía xe ngựa đối diện.
Hai chiếc xe đâm vào nhau, trong chốc lát cũng không thể rời đi.
Trong xe ngựa đối phương rất nhanh có một nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi, hắn xuống đất, rồi trực tiếp đi về phía xe ngựa của Dương Văn Lễ.
Quản sự cho rằng hắn muốn tìm bọn họ tính sổ, không ngờ hắn lại đi tới bên cạnh xe ngựa hỏi: "Trên xe là bệnh nhân sao?”
Vừa rồi lúc hắn vén rèm cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Dương Văn Lễ nửa ngẩng đầu lên, sắc mặt của hắn... Rất không thích hợp.
Quản sự nhíu mày nhìn hắn, người nọ nói: "Ta là đại phu, vừa rồi nhìn bộ dạng lão gia các ngươi hình như không tốt lắm.”
Quản sự vui vẻ, tuy rằng Cố Vân Đông nói qua rằng khi bọn họ rời khỏi phủ Tuyên Hòa, lão gia sẽ tốt lên.
Nhưng giờ phút này vừa vặn gặp được đại phu, vậy đương nhiên cũng không thể bỏ qua.
Quản sự đỡ Dương Văn Lễ ra bên ngoài một chút: "Đúng vậy, lão gia chúng ta đúng là... Bị bệnh.”
Đại phu kia cẩn thận nhìn hắn hai lần, lại hỏi thăm tình huống của Dương Văn Lễ, biết được hắn đã khó chịu cả đêm, thì lông mày hơi nhíu lại.
Hắn đưa tay bắt mạch cho Dương Văn Lễ, sắc mặt lại càng ngưng trọng hai phần.
Quản sự vội vàng hỏi: "Đại phu, lão gia nhà chúng ta thế nào? Ông có cách nào để chữa trị không?”
Một lúc lâu sau, Vưu đại phu thu tay trở về.
Hắn trầm mặc một hồi lâu, mới lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta bất lực.”
Quản sự nhất thời có chút thất vọng, Dương Văn Lễ rút cánh tay của mình về: "Không có cách mà ngươi còn trì hoãn thời gian của ta như vậy? Ngô quản sự, đi thôi.”
Ngô quản sự cười cười với Vưu đại phu, Vưu đại phu thầm lắc đầu, xoay người rời đi.
Lúc này hai chiếc xe ngựa cũng đã tách ra, Dương Văn Lễ một lần nữa trở về trong xe ngựa.
Ngay sau đó, Ngô quản sự cùng hắn rời đi.
Chờ một ngày sau khi Dương Văn Lễ đi, ngứa ngáy trên người rốt cuộc cũng dần lui, chậm rãi biến mất.
Nhưng trải qua lần này, Dương Văn Lễ cũng biết rõ mình ở phủ Tuyên Hòa trốn không thoát. Nếu như có động tĩnh gì, lần sau không chỉ là hạ loại thuốc này.
Mà lúc này Vưu đại phu, lại nhìn xe ngựa của bọn họ rời đi, sắc mặt trầm xuống.
Hắn đi thẳng lên xe ngựa, bên trong xe không phải rất lớn, lại còn có người.
Người này tầm tuổi như Vưu đại phu, hắn ngước mắt nhìn thấy sắc mặt Vưu đại phu không tốt, cười hỏi: "Làm sao vậy? Căn bệnh đó làm khó ông sao, khiến ông có biểu cảm này.”
Vưu đại phu lắc đầu, để xa phu tiếp tục đi về phía trước, vào thành.
Mãi cho đến khi xe ngựa vào phủ Tuyên Hòa, hắn mới nói: "Vừa rồi người nọ trúng độc, độc dược này… Là Bạch Hàng nghiên cứu ra. "
Đối phương dừng tay một chút: "Nhị gia?”
"Ừm." Vưu đại phu gật đầu, thấp giọng nói: "Lần này sư phụ nói chúng ta đến phủ Tuyên Hòa, cũng không biết vì cái gì. Mới vừa rồi người nọ trúng độc của Nhị gia, nói như vậy, Nhị gia cũng đã đến đây. "
“Trước tiên đi y quán Huệ dân đã, hỏi Hà đại phu một chút là biết."
Hai người không nói gì nữa, xe ngựa rất nhanh chạy vào y quán Huệ Dân.
Mà Thiệu Song bên kia, sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Văn Lễ rời đi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trở về Thiệu gia.
Hắn kể những gì nhìn thấy trên đường cho Thiệu Thanh Viễn nghe, sau khi hắn nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Vừa lúc Bạch Hàng tới đây, hôm nay ông cùng Thiệu Âm đi Đái phủ.
Ông cũng cùng Đái tri phủ tán gẫu một lát, nói về chuyện thảo luận y thuật nửa tháng sau.
Đái tri phủ đối với việc này đương nhiên rất để ý, cũng cực kỳ hoan nghênh. Nhiều đại phu y thuật cao minh như vậy tụ tập ở phủ Tuyên Hòa, hơn nữa nói là thảo luận y thuật, vậy đương nhiên là cần bệnh nhân.
Hơn nữa còn cần bệnh nhân mắc triệu chứng phức tạp, phàm là chữa khỏi cho mấy người, đó đều là chuyện tốt có lợi cho dân.
Là tri phủ của phủ Tuyên Hòa, đương nhiên Đái tri phủ cực kỳ hoan nghênh.
Thậm chí còn đặc biệt sửa sang lại chỗ ở cho bọn họ, tùy thời chờ người đến.
Bạch Hàng cùng hắn nói chuyện với nhau hồi lâu, nhưng Đái tri phủ công việc bận rộn, rất nhanh lại có chuyện cần làm.
Bạch Hàng ở Đái phủ không có việc gì để làm, đã trở về trước.
Ngược lại Thiệu Âm còn ở lại Đái phủ, cùng Đái phu nhân ôn chuyện phiếm, hoàn toàn không dừng lại được.
Không nghĩ tới hắn vừa trở về, đã nghe được lời Thiệu Song nói.
Hắn nhướng mày: "Xem ra là có người đến, chỉ là không biết là ai.”