Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 853 - Chương 853. Thu Xếp

Chương 853. Thu xếp Chương 853. Thu xếp

Chương 853: Thu xếp

Quản sự Ngô nói xong, thì lập tức thu dọn đồ đạc, đồ nào không cần đến thì bỏ đi, đóng gói đơn giản thành hai túi đồ, sau đó gọi xa phu tới, cõng Dương Văn Lễ đi ra khỏi khách điếm. Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cứ im lặng nhìn, nhìn Ngô quản sự sau khi thanh toán tiền phòng thì đặt người lên xe ngựa, rồi vội vàng ngồi lên rời đi.

Xem ra, vị Ngô quản sự này so với Dương Văn Lễ thì thức thời hơn nhiều.

Mắt thấy xe ngựa càng đi càng xa, vội vàng đi về phía cửa thành, Thiệu Thanh Viễn mới cúi đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Đi thôi.”

"Ừm."

Hai người đi ra khỏi khách điếm, nhưng không đi về phía nhà mình.

Lúc bọn họ ra ngoài, vốn là muốn đi y quán gần đó nhìn hai người ăn mày bị thương hôm qua.

Tối hôm qua Đồng Thủy Đào trở về nói, tình huống của người ăn mày kia có chút nghiêm trọng, chân bị gãy hết, cũng may đưa đi kịp thời, đã được nối lại rồi, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian mới được.

Lúc hai người Cố Vân Đông đến, hai huynh đệ đều ở trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện y quán. Hai người đều bị thương, lại không có chỗ ở, nếu trở về ngủ lang bạt ở miếu hoặc qua đêm trong lỗ chó, sợ là bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng, chỉ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi trước.

Nhìn thấy hai người Cố Vân Đông đến, đệ đệ lập tức đứng dậy, ca ca không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm, nhưng trên mặt lại mang theo hổ thẹn: "Ông chủ Thiệu, Cố chủ nhân, thực xin lỗi, chúng ta đã không làm tốt chuyện”

“Việc này không trách các ngươi được." Cố Vân Đông cũng là sau này mới biết được, Dương Văn Lễ gọi những tay chân kia, là thông qua tiểu nhị của khách điếm, chính hắn và quản sự đều không ra mặt.

Hắn đại khái cũng đoán được động tĩnh lần trước tìm Dương Liễu quá lớn, có thể sẽ chọc tới một số người, dù sao chính hắn cũng là người như vậy.

Cho nên chờ mấy tay kia tới, hắn đã phân phó bọn họ âm thầm kiểm tra gần đó xem có người khả nghi hay không, lúc này mới dẫn đến hai huynh đệ ăn mày gặp nạn.

Lại nói tiếp, cũng là cô suy nghĩ không chu toàn.

Hai huynh đệ họ không có công lao cũng có khổ lao, vết thương này coi như là tai nạn nghề nghiệp, Cố Vân Đông tất nhiên sẽ không mặc kệ.

Cô lấy năm mươi lượng ngân phiếu kia ra: "Cái này cho hai huynh đệ các ngươi." Ngân phiếu này lấy từ Dương Văn Lễ, trong đó có hai mươi lượng, Cố Vân Đông đưa cho nha dịch. Rồi chính mình lại thêm hai mươi lượng, cho huynh đệ hai người này.

Hai huynh đệ cả kinh, lúc này muốn từ chối.

Cố Vân Đông xua tay: "Đây là những gì các ngươi xứng đáng nhận, các ngươi giúp ta làm việc, lại bị thương, nên bồi thường đương nhiên phải có. Năm mươi lượng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hai huynh đệ các ngươi thuê căn nhà tốt một chút, mua chút củi gạo dầu muối sống qua một thời gian. Chờ ổn định cuộc sống, vết thương dưỡng tốt lên rồi, thì đi tìm một công việc. Các ngươi cũng quen thuộc với phủ Tuyên Hòa, cho dù làm việc cho người ta, hay là tự mình làm, tương lai cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”

Hai huynh đệ giật mình, bọn họ tuy rằng cũng vì bạc mới giúp đỡ Cố Vân Đông, nhiều nhất chỉ cho rằng lấy một lượng bạc là cao rồi. Hiện giờ có năm mươi lượng... Trong lòng bọn họ đương nhiên muốn, hơn nữa tương lai mà Cố Vân Đông miêu tả cho bọn họ quá tốt đẹp, ai mà không muốn có một nơi an cư lạc nghiệp? Đệ đệ nhìn ngân phiếu, hơi nuốt nước miếng một chút. Ca ca thấy thế, thở ra một hơi thật dài, nhận lấy ngân phiếu: "Đa tạ Cố chủ nhân.”

Cố Vân Đông nói: "Hiện tại các người đều bị thương, nhưng y quán này dù sao cũng không phải là nơi để ở lâu, hay là thuê một căn nhà ở trước đi, ta bảo Thiệu Văn giúp các ngươi tìm.”

Hai huynh đệ liên tục nói cảm ơn, chuyện sau đó Thiệu Thanh Viễn trực tiếp dặn dò Thiệu Văn. Theo như Thiệu Văn nói thì đã tìm được một căn nhà nhỏ ở bên đường Hưng Thao, bởi vì phòng ở thật sự nhỏ, vị trí lại không tốt lắm, cho nên một tháng một lạng là đủ rồi.

Bên kia đường Hưng Thao có đám lưu manh, nhưng người kia nhận ra Thiệu Văn, thấy hắn tự mình dẫn người qua thuê, cũng chỉ có thể thầm mắng một tiếng, chứ không đi tìm phiền toái nữa, ngược lại còn để cho hai huynh đệ có thể an tâm ở lại dưỡng thương.

Thiệu Văn còn nói cho bọn họ biết, hắn đã nói trước với Thiệu Ký rồi, nếu bọn họ muốn đi bốc thuốc, thì cứ đi Thiệu Ký là được, trong thời gian bọn họ dưỡng thương, tiền thuốc đều miễn phí. Những chuyện này có Thiệu Văn xử lý, Cố Vân Đông rất yên tâm.

Cô và Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã trở lại Thiệu gia, Đậu Phụ Khang và Đoàn Uyển mấy ngày nay đều tạm thời ở lại Thiệu gia.

Buổi sáng nhóm Cố Vân Đông đi ra ngoài sớm, hai người lúc ấy còn chưa rửa mặt xong.

Bây giờ đã trở lại, Đoàn Uyển lập tức tìm tới.

Hôm qua vui vẻ bận rộn cả một ngày, Cố Vân Đông quả thật còn chưa tìm được cơ hội cùng vợ chồng Đoàn Uyển ôn chuyện.

Thẳng đến giờ phút này mới tìm được cơ hội, hai đôi vợ chồng rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Đối với hai người Đậu Phụ Khang vừa mới thành thân đã chạy đến phủ Tuyên Hòa, Cố Vân Đông vẫn rất kinh ngạc.

Không nghĩ tới Đoàn Uyển lại hưng phấn nói: "Không phải ngươi nói để ta đến phủ Tuyên Hòa, nhìn Tân Minh Các sao? Ta sẽ mở một cửa hàng ở phủ Vạn Khánh, lúc đó cũng không đến mức cái gì cũng không hiểu.”

Cố Vân Đông sửng sốt: "Các người đến xem cửa hàng?"

“Năm mươi năm mươi." Đậu Phụ Khang đáp: "Lúc trước sau khi ngươi và Thiệu huynh thành thân, đã trực tiếp chạy về kinh thành, tuy nói đi kinh thành có việc cần làm, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là để hưởng thụ thế giới hai người. Ta và Uyển nhi đều cảm thấy suy nghĩ này rất tốt.”

Cố Vân Đông: "..." Cho nên kỳ thật hai người muốn ra ngoài chơi đúng không?

Đoàn Uyển vội vã: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở phủ Vạn Khánh, địa phương xa nhất mà ta đi cũng chỉ có phụ cận phủ thành kia. Lần trước nghe ngươi nói về tình huống của phủ Tuyên Hòa, ta đã đặc biệt nghĩ tới. Vừa vặn, cũng có thể đến xem Tân Minh Các buôn bán thế nào, trong lòng ta cũng có cơ sở.”

Có trượng phu đi cùng nàng, Đoàn Uyển một chút cũng không sợ.

Quả nhiên, sau khi thành thân cũng có lợi.

Cố Vân Đông bật cười, cả đám đều học theo cô đúng không?

Lần trước Nhiếp Song cũng nói như vậy, tháng năm sau khi thành thân với Liễu Duy thì chạy tới phủ Vạn Khánh.

Những người này a, chính là tâm bất định, còn phải trải qua rèn luyện của xã hội nữa.

"Nếu là đến thăm Tân Minh Các, vậy giờ ta dẫn ngươi đi dạo một vòng?"

Cố Vân Đông nói xong muốn đứng lên, không nghĩ tới Đoàn Uyển một tay giữ chặt tay cô, nói: "Không, không vội."

"Hả?"

Đoàn Uyển cười gượng một tiếng: "Đây không phải là khó có dịp đến phủ Tuyên Hòa một chuyến sao? Vậy ta đương nhiên phải đi dạo một vòng ở phủ thành trước, chờ đi dạo xong, lại đi Tân Minh Các xem một chút.”

Đợi đến Tân Minh Các rồi, ít nhất phải mất một hai tháng ở đó để tìm hiểu phương thức kinh doanh đúng chứ? Đến lúc đó cũng sẽ không có thời gian đi nơi khác chơi.

Cho nên, vừa lúc nhân cơ hội này nên đi nhiều hơn.

Huống chi, hôm trước khi bọn họ đến phủ Tuyên Hòa, Tân Minh Các vẫn chưa đóng cửa, nàng có đi vào uống một chén trà sữa.

Thành thật mà nói, lúc đó nàng thật sự bị chế độ và thức ăn bên trong Tân Minh Các làm cho kinh diễm, lúc ấy quả thật nhiệt huyết ngất trời muốn làm một trận lớn.

Chỉ là thời gian không cho phép, nàng chỉ có thể đi trước.

Chờ buổi tối trở lại khách điếm đã cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới quyết định đi dạo một vòng phủ Tuyên Hòa.

Bình Luận (0)
Comment