Chương 852: Ngươi là không hợp khí hậu
Cố Vân Đông không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, bắt đầu đếm.
“Một, hai, ba, bốn……” Giọng cô không nhanh không chậm, đếm rất có quy luật.
Nhưng giọng điệu như vậy, không hiểu sao lại làm hai người trong phòng dựng tóc gáy, cảm giác vô cùng khiếp đảm.
Cố Vân Đông cười nhìn về phía Dương Văn Lễ: “…… Mười chín, hai mươi.”
Vừa dứt lời, Dương Văn Lễ bỗng nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, ngay sau đó, cả người ngứa ngáy khó hiểu.
Đúng, vô cùng ngứa, không phải là loại ngứa ngoài da, mà là từ trong xương tủy ngấm ra ngoài.
Cơn ngứa này còn kèm theo một tia đau đớn, ông ta muốn vươn tay gãi nhưng không có sức lực.
Ông ta chỉ có thể nâng tay lên khẽ chạm vào một chút, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.
“Mau, mau gãi cho ta một chút.” Dương Văn Lễ hét vào mặt quản sự.
Quản sự cuống cuồng đứng dậy, giúp Dương Văn Lễ gãi mây cái.
Nhưng một chút cũng không có tác dụng, Dương Văn Lễ vẫn ngứa ngáy đến khó chịu như cũ, ông ta căm tức nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ngươi cho ta ăn cái gì? Tại sao ta lại biến thành như vậy?”
Cố Vân Đông vẻ mặt vô tội: “Ta có cho ngươi ăn cái gì đâu, không phải nói, thuốc ngươi ăn là thuốc điều trị thân thể. Không phải lúc nãy ngươi cũng cảm nhận được còn gì? Máu ngừng chảy, đau cũng ngừng đúng không? Về phần vì sao bây giờ ngươi lại như vậy……”
Cố Vân Đông tấm tắc hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Phu quân, chàng là đại phu, chàng có thể nhìn ra ông ta rốt cuộc bị làm sao không?”
Thiệu Thanh Viễn mím môi, bộ dáng như đang suy tư gì đó: “Ông ta hẳn là không quen khí hậu, rời phủ Tuyên Hòa liền khỏi hẳn.”
Cố Vân Đông chắp tay: “Có đạo lý.”
“Cái rắm!!” Dương Văn Lễ nghiến răng, ở trên giường cọ tới cọ lui, cố gắng giảm bớt cơn ngứa.
Nhưng vẫn vô ích, hô hấp của ông ta cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
“Cố Vân Đông, cho ta giải dược, cho ta giải dược.”
Cố Vân Đông nhún nhún vai: “Không phải phu quân ta đã nói, ngươi là không hợp khí hậu à. Không có giải dược, chỉ có cách rời khỏi phủ Tuyên Hòa.”
“Không thể nào, ta nói cho ngươi biết, ta có chết cũng sẽ không rời đi, ngươi đừng có mơ.”
“Tùy ngươi, dù sao người khó chịu cũng không phải ta.” Cố Vân Đông ngước mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Được rồi, cữu cữu ra khỏi nhà lao, chúng ta cũng đã tới an ủi, trở về thôi, sắc trời đã trễ thế này rồi.”
“Được.”
Hai người nói đi là đi, cứ thế xoay người đi thẳng ra cửa.
Đằng sai lại vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Dương Văn Lễ: “Cố Vân Đông, tại sao? Tại sao ngươi có thể giúp cô cô và tiểu thúc ngươi xây nhà, làm kinh doanh, lại không thể giúp ta? Ta là cữu cữu ruột của ngươi, tại sao ngươi lại không thể giúp ta?”
Bước chân Cố Vân Đông dừng lại, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Cô xoay người, lạnh lùng nhìn Dương Văn Lễ: “Tại sao à? Ngươi nói xem? Ngươi cảm thấy một người cữu cữu năm đó thiếu chút nữa là bức chết mẹ ta, ta sẽ thừa nhận? Nếu không phải mẹ ta còn nhớ đến một chút tình cảm huynh muội, thì sau khi biết những chuyện ngươi đã làm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi có thể xuất hiện nhiều lần trước mặt ta, là bởi vì mẹ ta còn nhớ tình cảm thuở nhỏ. Nhưng mà, chút tình cảm này, hôm nay cũng bị ngươi xóa xạch rồi.”
“Ngươi……”
“Còn có, cô cô ta cũng được, tiểu thúc ta cũng thế, đúng là ta giúp bọn họ, nhưng bọn họ cũng sẽ trả lại cho ta y như vậy. Bọn họ tự xây nhà, việc buôn bán cũng tự dựa vào bản lĩnh của bản thân. Lúc trước ta cho bọn họ bạc, tất cả bọn họ đều từng chút từng chút trả lại cho ta.”
“Dương Văn Lễ, không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi, ích kỷ, lòng tham không đáy.”
Dương Văn Lễ hung tợn nhìn cô, ông ta căn bản không tin, cũng không muốn tin.
Ông ta cảm thấy Cố Vân Đông bất công, cảm thấy cô thiên vị thân thích bên cha mình, nhưng lại không thân cận với mẹ mình.
“Năm đó ta bức bách mẹ ngươi, nhưng không phải bây giờ nàng vẫn sống tốt đấy sao? Lại còn được gả cho cha ngươi, cuộc sống trôi qua rất tốt đẹp à?? Năm đó nếu nàng không nhảy sông, chưa chắc đã gặp được cha ngươi, căn bản không có sự tồn tại của ngươi. Chỉ sợ là trở về huyện An Nghi huyện, cả đời này nàng cũng chỉ có thể xuất gia làm ni cô, hoặc là gả cho một lão già không có tài cán gì. Nàng có được cuộc sống an lành như hiện giờ, hẳn là phải cảm tạ ta.”
Cố Vân Đông nghe những lời ngụy biện này của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng tức cười.
Nói nhiều hơn nữa cũng lãng phí thời gian, còn không bằng cứ như vậy đi.
Cố Vân Đông cũng chẳng muốn giải thích gì nữa, cô cười nhạo một tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô kéo cửa phòng ra, cùng Thiệu Thanh Viễn rời đi.
Dương Văn Lễ trừng lớn mắt, hô to: “Cố Vân Đông, Cố Vân Đông, Cố Vân……”
Sao lại thế này? Tại sao hắn lại không phát ra âm thanh nào?
Dương Văn Lễ hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn quản sự.
Quản sự cũng bó tay không có cách nào, cũng may xà phu chạy đi tìm đại phu đã trở lại, dẫn một người đại phu tuổi tác khác lớn vào.
Quản sự vui sướng không thôi, vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng đại phu kia sau khi xem xong, lại lắc đầu, vẻ mặt bất lực rời đi.
Dương Văn Lễ càng thêm thống khổ, ông ta kêu không ra tiếng, lại không còn tí sức lực nào, nằm ở trên giường, thái dương nổi đầy gân xanh.
Quản sự cùng xa phu mí mắt giật giật, xoay người đi tìm đại phu khác.
Nhưng mà đại phu từng người từng người một, nhưng không một người nào có biện pháp.
Cả một đêm thống khổ của Dương Văn Lễ cứ thế trôi qua, ông ta muốn kêu nhưng không được.
Quản sự và xa phu cũng không ngủ cả một đêm, cả người đầy mồ hôi.
Không chỉ bọn họ, chưởng quầy khách điếm này cũng thế. Nhìn bộ dạng này của Dương văn Lễ, hắn sợ ông ta sẽ lây bệnh truyền nhiễm gì cho người khác, không kiên nhẫn muốn đuổi người đi.
Quản sự bảo hắn đợi thêm một chút, hắn thấy trời đã sáng, vội vàng chạy tới Thiệu gia.
Vừa đến cửa Thiệu gia, thấy hai người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông ra ngoài.
Quản sự vội vàng tiến lên: “Biểu cô…… Thiệu phu nhân, chúng ta đi, lão gia chúng ta đồng ý rời đi rồi.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Được, chúng ta đi xem.”
Quản sự vội vàng đi trước dẫn đường, quay trở lại khách điếm một lần nữa, Cố Vân Đông nhìn Dương Văn Lễ nằm co ro toàn thân đầm đìa mồ hôi, tay chân co quắp.
Khăn trải giường phía dưới bị mồ hôi thấm ướt, chăn bị ném bừa bộn vứt ở một góc trên mặt đất. Hàm răng ông ta bị cắn đến chảy máu, móng tay bị vặn gãy, thoạt nhìn rất kinh người.
Mí mắt Cố Vân Đông nhảy dựng, bộ dạng này, dường như hít phải cái gì đó rồi phát tác.
Ừm…… đúng là có vẻ rất đau đớn.
Dương Văn Lễ thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Ánh mắt ông ta một chút oán hận cũng không có, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ có khẩn cầu cùng thỏa hiệp.
Dương Văn Lễ há miệng thở dốc, dùng chút giọng nói yếu ớt khàn khàn còn sót lại nói chuyện: “Ta, ta đáp ứng ngươi, rời khỏi phủ Tuyên Hòa, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ ngươi, từ này về sau, không bước chân vào phủ Tuyên Hòa nửa bước, ta, ta thề. Ngươi mau đưa thuốc giải cho ta.”
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hắn vẻ mặt không chút thay đổi: “Ta đã nói rồi, ngươi là không hợp khí hậu, chỉ cần rời khỏi phủ Tuyên Hòa là ổn thôi.”
Dương Văn Lễ cắn răng: “Ngươi……”
Ánh mắt Ngô quản sự chợt lóe, vội vàng đồng ý: “Chúng ta lập tức rời đi.”