Chương 851: Sao các ngươi lại ở đây
Nha dịch đứng ở phía sau mặt không thay đồi nhìn một hồi, sau đó đưa ngân phiếu cho một sai nha khác ở bên cạnh: “Đưa ngân phiếu này đến Thiệu phủ giao cho Thiệu công tử.”
“Dạ.” người nọ nhanh chóng chạy đi.
Nha dịch nhìn bóng lưng của Dương Văn Lễ cười nhạo một tiếng, xoay người vào trong.
Quản sự tìm một chiếc xe ngựa ở gần đó, đỡ Dương Văn Lễ lên xong, mới chậm rãi chạy về khách điếm bọn hắn.
Đến khi đã lên xe ngựa, Dương Văn Lễ mới thả lỏng.
Nhưng sự đau đớn trên người ngay sau đó đã nhắc nhở ông ta đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi: “Chờ, chờ đó cho ta, chờ.”
Quản sự lại có chút sợ: “Lão gia, nếu không, chúng ta quay về huyện An Nghi đi. Ta thấy Thiệu gia và Cố gia kia một chút cũng không thèm để chúng ta làm lớn chuyện. Hơn nữa phủ Tuyên Hòa là địa bàn của bọn họ, nha dịch ở phủ nha đều giúp đỡ bọn họ đối phó chúng ta.”
“Câm miệng.” Dương Văn Lễ thở hồng hộc, hàm răng ông ta bị rụng mất hai cái, nói chuyện vô cùng khó khăn, nếu không cẩn thận nghe, sẽ nghe không rõ ông ta đang nói cái gì.
“Ta, ta là tú tài. Nha dịch giúp, giúp đỡ bọn họ thì thế nào? Bọn họ, bọn họ chẳng phải vẫn thả chúng ta ra à?”
Quản sự mất nửa ngày mới hiểu những gì ông ta nói, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Đúng vậy, nha dịch đúng là không thể giữ lão gia, phải thả bọn họ ra ngoài, nhưng bọn họ cũng phải bồi thường năm mươi lượng đó.
Nếu lại thêm vài lần như vậy nữa, đó chính năm ngàn năm trăm lượng rồi.
Đối với tình hình của Dương gia hiện tại mà nói, lăn qua lăn lại không được bao nhiêu.
Nhưng Dương Văn Lễ rõ ràng đang tức giận, chỉ sợ bây giờ có nói cái gì cũng không nghe vào
Quản sự chỉ có thể thở dài, thầm nghĩ đợi ông ta bình tĩnh một chút rồi lại khuyên.
Xe ngựa không bao lâu đã đến khách điếm, xa phu đã chờ sẵn ở khách điếm lập tức đi tới, cùng quản sự dìu Dương Văn Lễ lên lâu, cẩn thận đỡ ông ta lên giường.
Quản sự mệt đến cả người đầy mồ hôi, thở ra một hơi nói với xa phu: “Ngươi chạy nhanh đi tìm đại phu đến đây xem vết thương cho lão gia.”
“Được.”
Xa phu rời đi rồi, quản sự gọi tiểu nhị mang một chậu nước ấm lên, rồi lập tức đóng cửa lại.
Hắn thấm ướt khăn vải, lau mặt cho Dương Văn Lễ. Bởi vì bị đánh gãy hai cái răng cho nên cả mặt dính đầy máu.
Lau khô xong, quản sự mới xoay người.
Ai biết vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy có hai người đột nhiên từ phía sau bình phong đi ra.
“A……” Hắn hoảng sợ kêu một tiếng, khăn vải trong tay đột nhiên “Phịch” một cái rơi xuống đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông trước mặt.
“Ngươi, sao các ngươi lại ở đây?”
Quản sự lui về phía sau hai bước, trong lòng sợ muốn chết, gót chân vướng phải chân giường vấp ngã, lùi về phía sau ngã ngửa trên mặt đấy.
Hắn ngồi xuống hạ, Dương Văn Lễ cũng thấy được hai người.
“Các ngươi…… Các ngươi muốn làm cái gì?” Tuy rằng trong lòng Dương Văn Lễ hận đến ngứa răng, suy nghĩ trăm ngàn phương pháp để trả thù, nhưng lúc chân chính nhìn bọn họ, liền nghĩ đến dáng vẻ mình bị đánh gần chết, toàn thân đau nhức thiếu chút nữa thì bắt đầu co giật.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn quản sự kia một cái, hắn ta lập tức che miệng lại, vô cùng thức thời lắc đầu cái gì cũng không nói.
Cố Vân Đông cười cười, cài chốt cửa.
Ngay sau đó, chậm rãi đi tới mép giường, lẳng lặng đứng ở trước mặt Dưỡng Văn Lễ.
Đối diện với ánh mắt kinh sợ của Dương Văn Lễ, cô mỉm cười nói: “Hình như cữu cữu rất sợ ta, không cần sợ, ta sẽ không đánh ngươi.”
“Vậy các ngươi tới, làm gì?”
Thiệu Thanh Viễn mặt không cảm xúc mở miệng: “Ta là đại phu, cữu cữu bị thương, ta đương nhiên phải đến đây chữa trị.”
Dương Văn Lễ và quản sự hít ngụm khí lạnh, bọn họ cũng chẳng phải là đồ ngốc, cái gọi là trị liệu này, sẽ không, sẽ không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?
Như nhìn ra suy nghĩ trên biểu tình của bọn hắn, Cố Vân Đông cười nói: “Yên tâm, chúng ta không phải loại người lòng dạ độc ác, sẽ không muốn mạng của các ngươi. Vả lại, mẹ ta là người mềm lòng, đã dặn dò chúng ta không được lấy mạng của các ngươi. Cho nên ngươi an tâm đi.”
Dương Liễu mềm lòng, điều này thì Dương Văn Lễ biết.
Nhưng nhìn vẻ mặt ý vị sâu sa của đôi phu thê này, có quý mới thấy an tâm.
Dương Văn Lễ há mồm: “Cứu……”
Chữ mạng còn chưa nói ra miệng, thì Thiệu Thanh Viễn đã trực tiếp nhét vào trong miệng ông ta một viên thuốc.
Sau đó bịt miệng ông ta lại, không biết hắn ấn chỗ nào, Dương Văn Lễ mở to hai mắt nhìn, trực tiếp nuốt viên thuốc kia xuống.
“Ngươi cho ta ăn, ăn cái gì?” Dương Văn Lễ bất chấp cả người đau đớn, khẩn trương lao đến mép giường dùng sức muốn nhổ viên thuốc kia ra, nhưng ông ta cố gắng hồi lâu cũng không có tác dụng, viên thuốc đã hoàn toàn bị ông ta nuốt mất.
Ông ta ngẩng đầu, hốc mắt muốn nứt ra nhìn chằm chằm hai người: “Ta chính là tú tài, nếu ta chết, cho dù, cho dù tri phủ Tuyên Hòa có quen biết với các người, cũng không thể làm như không thấy.”
Thiệu Thanh Viễn cầm khăn lau lau tay, trên cao nhìn xuống ông ta: “Cữu cữu đã nghĩ nhiều rồi, đây là thuốc có thể cầm máu giảm đau, không làm ngươi chết được đâu.”
Cố Vân Đông ở một bên gật gật đầu: “Đúng vậy, cữu cữu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trên ngươi đã hết đau rồi sao?”
Dương Văn Lễ sửng sốt, lúc này ông ta mới cảm nhận thấy.
Thật đúng là…… Không đau.
Ông ta có chút không hiểu được, hai người này rốt cuộc có ý gì?
Vẻ mặt của Quản sự cũng là trợn mắt há mồm.
“Các ngươi, là tới cầu hòa?” Dương Văn Lễ nheo mắt lại, hai người này không dám lấy mạng của ông ta, là sợ ông ta tiếp tục gây ầm ĩ, hủy hoại thanh danh của Dương Liễu, cho nên tới lấy lòng sao?
Cố Vân Đông bê một cái ghế qua ngồi xuống, mỉm cười nói: “Chúng ta là có một chuyện muôn thương lượng với cữu cữu.”
Ngữ khí này, quả nhiên là cầu hòa.
Dương Văn Lễ cười lạnh: “Chuyện gì?”
“Chúng ta muốn mời cữu cữu, rời khỏi phủ Tuyên Hòa, không bao giờ đặt chân vào phủ Tuyên Hòa dù chỉ một bước. Từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với mẹ ta, như người dưng nước lã, không dính dáng gì tới bà ấy nữa.”
Dương Văn Lễ: “……” Đây là thái độ cầu hòa?
Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Cố Vân Đông, gằn từng câu từng chữ nói: “Ngươi, đừng, mơ.”
Nếu cứ trở về huyện An Nghi với bộ dạng xốc xếch như vậy, mặt mũi của ông ta biết để vào đâu, không phải tất cả những chuyện ông ta làm lúc trước sẽ trôi theo dòng nước hết à?
Ngược lại, gã quản sự rất nhanh trí, con ngươi đảo một vòng, vội vàng nói: “Kỳ thật lão gia chúng ta tới phủ Tuyên Hòa cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn kinh doanh đường trắng mà thôi, chỉ cần làm xong, là có thể lập tức quay về huyện An Nghi, từ nay về sau sẽ không bước bào phủ Tuyên Hòa một bước.”
Dương Văn Lễ đột nhiên nhìn về phía hắn: “Ngươi câm miệng, nơi này đến lượt ngươi nói chuyện sao?”
Lúc trước đúng là ông ta chỉ muốn kinh doanh đường trắng, nhưng hiện tại, không có khả năng.
Ngô quản sự này càng ngày càng kỳ cục, liên tiếp muốn thay ông ta làm chủ, chờ trở nhất định sẽ bắt hắn từ chức.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn Dương Văn Lễ, nhún nhún vai: “Quả nhiên, ta đã nói chuyện tử tế rồi nhưng ông ta lại không muốn tiếp nhận.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Còn khoảng bao lâu?”
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn Dương Văn Lễ, trả lời: “Nàng đếm đến hai mươi.”
Đếm đến hai mươi? Cái gì mà đếm đến hai mươi, có ý gì?