Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 850 - Chương 850. Vân May Của Cố Vân Đông Và Thiệu Thánh Viễn

Chương 850. Vân may của Cố Vân Đông và Thiệu Thánh Viễn Chương 850. Vân may của Cố Vân Đông và Thiệu Thánh Viễn

Chương 850: Vân may của Cố Vân Đông và Thiệu Thánh Viễn

Y quán Huệ Dân?

Ở đây làm gì có ai không biết y quán Huệ Dân chứ? Chỉ cần là người hơi thân phận một chút nhất định sẽ biết y quán Huệ Dân trải rộng toàn bộ triều Đại Tấn, lại còn có chỗ dựa rất lớn phía sau.

Nếu như không có hậu thuẫn chống đỡ, làm sao một y quán lại có thể mọc lên như nấm khắp các phủ thành, hơn nữa còn trở thành y quán hàng đầu ở địa phương.

Chủ y quán Huệ Dân, thân phận này, những thương nhân bình thường nào có thể so sánh được.

Đái phu nghe được thân phận của Bạch Hàng cũng giật mình, thân là tri phủ phu nhân, bà cũng biết nhiều chuyện hơn một chút.

Ví dụ như, Tống Đức Giang người đứng đầu thái y viện, xuất thân từ y quán Huệ Dân.

Ví dụ như, những truyền thuyết về vị thần y kiến thủ bất kiến vĩ kia, chính là lão gia tử của y quán Huệ Dân.

Ví dụ như, đại phu của y quán Huệ Dân nhiều không kể xiết, người từng cứu chữa cho quan to hiển quý càng là nhiều như lông trâu.

Nếu như có nhiều mối quan hệ qua lại như vậy, thế lực của y quán Huệ Dân, khiến người ta vô cùng ngạc.

Vị Bạch lão gia này, thế mà lại là chủ nhân của nơi có thế lực như vậy.

Trách không được, Thiệu Thanh Viễn cũng đi theo con đường y dược, hóa ra là tổ truyền.

Có chỗ dựa như vậy, từ giờ trở đi phu thê Thanh Viễn và Vân Đông nhất định có thể nhận được rất nhiều sự trợ giúp.

Đái phu nhân thật tâm cảm thấy mừng cho bọn họ, cũng may là ngay từ khi bắt đầu bà đã giữ mối quan hệ tốt với bọn họ.

Sau khi giới thiệu cha mẹ xong, mọi người đối xử với Bạch Hàng càng thêm nhiệt tình.

Ban đầu Cố Vân Đông còn định nhân cơ hội này thông báo tin tức mẹ mình đã hoàn toàn khỏi bệnh ra ngoài.

Đáng tiếc sau sự việc náo loạn của Dương Văn Lễ vừa rồi, tâm trạng của Dương Liễu không tốt lắm, cho nên giờ đã vào trong phòng không ra ngoài.

Chuyện này cũng không có vấn đề gì, sau này bà ra ngoài, gặp nhiều người, mọi người tự nhiên sẽ biết bệnh của Dương Liễu đã khỏi hẳn.

Tiệc tân gia rất náo nhiệt, đến khi trời đã chạng vạng tối, tân khách mới dần dần tản đi.

Trước khi khi đi, Đái phu nhân hẹn Thiệu Âm thời gian gặp mặt ôn chuyện cũ, sau đó mới cùng nhi tử rời khỏi.

Trước khi đi, bà thoáng liếc nhìn tấm bảng Thiệu gia, mỉm cười, đột nhiên cảm thấy quyết định giảm bớt tiền chia hoa hồng của mình mấy ngày trước vô cùng chính xác.

Thiệu gia lớn như vậy, chỉ còn lại người hai nhà, phu thê Đậu Phụ Khang và đám người Trần Lương tới từ thôn Vĩnh Phúc.

Nhìn căn phòng lớn trước mặt, Trần Lương có chút hâm mộ.

Nhưng mà cũng chỉ thế mà thôi, sinh hoạt của ông giờ cũng rất sung túc, hai con trai đều có việc làm, cháu trai cũng được đi đọc sách, con dâu cả hiện giờ lại có thai, cuộc sống trôi qua cũng xem như nhẹ nhàng.

Tăng Hổ và Đổng thị đã quyết định đập phòng ở đi xây lại, tiền trong tay bọn họ dư dả, cho nên muốn xây một ngôi nhà gói gạch xanh khang trang. Qua mấy năm nữa, con trai cả phải cưới vợ, đến lúc đó không có phòng ở sao mà được?

Đêm nay bọn họ đều ở lại Thiệu gia, đợi đến sáng sớm ngày mai sẽ quay lại thôn Vĩnh phúc.

Người nhà họ Cố ăn cơm chiều cũng quay về, nhưng mấy đứa nhỏ lại nằng nặc đòi ở lại, Cố Đại Giang cũng không miễn cưỡng, để cho bọn chúng làm ầm ĩ Cố Vân Đông đi.

Nhưng đến khi mấy người Cố Vân Đông đi rồi, nha dịch ở nha môn lại tới.

Bọn họ tới về dò hỏi về chuyện Dương Văn Lễ, quan hệ của Cố Vân Đông và nha môn không tồi, Dương Văn Lễ đúng là tới để gây rối, cho nên đương nhiên đến hỏi ý tứ của bọn họ một chút, xem muốn xử lý thế nào.

Nhưng có một vấn đề lớn, Dương Văn Lễ là tú tài.

Tú tài không thể tùy tiện xử trí, cũng không thể tùy tiện bắt người thẩm vấn, không thể dụng hình, nếu có chuyện gì, nha phủ cũng sẽ gặp phiền toái.

Hiện giờ người đã bắt, hôm nay xuất binh là có lý do chính đáng, vẫn còn nói được.

Nhưng cũng trong giới hạn này thôi, phía sau phải đối phó với ông ta như thế nào, cần phải cân nhắc lại một chút.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, nói với nha dịch ở đồi diện: “Làm phiền các ngươi, thả người ra.”

Nha dịch kia kinh ngạc: “Thả người? Cứ như vậy?”

“Phải, tiếp theo, chúng ta tới là được rồi, làm phiền ngươi.” Thiệu Thanh Viễn lấy hai khối bạc vụn từ trong túi đưa qua: “Cái này mời mọi người uống chút rượu, vất vả mọi người chạy tới chạy lui mấy hôm nay.”

Nha dịch kia nhận lấy bạc, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Tuy nói bởi vì bọn họ xem trọng mối quan hệ tốt giữa tri phủ đại nhân và Thiệu gia cho nên mới đi một chuyến này. Có điều vất vả mới bắt được người, kết quả cái gì cũng không làm lại yêu cầu bọn họ thả người đi, ít nhiều trong lòng bọn cũng cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác như mình bị chơi xỏ.

Nhưng Thiệu công tử biết làm người, lại được cho bạc, hắn nguyện ý chạy thêm vài chuyến nữa.

Nha dịch kia cất bạc xong, tinh thần phấn chấn rời đi.

Hắn rất nhanh đã tới nha môn, trực tiếp đi vào đại lao trong nha phủ, đi đến trước mặt trước mặt phòng giam mà Dương Văn Lễ và quản sự bị ném vào, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Các ngươi có thể đi rồi.”

Dương Văn Lễ bị đánh đến cả người đau nhức, không có đại phu nào đến khám cho ông ta, lúc này còn nằm trên đống rơm rên rỉ.

Nghe thấy bọn hắn có thế rời đi vẫn không phản ứng lại, quản sự kia lại lập tức bổ nhào tới cạnh cửa: “Thật sao? Chúng ta có thể đi rồi?”

“Đương nhiên là thật, nhưng tiền đề là các ngươi phải bồi thường tổn thất cho người Thiệu gia mới được.” Nha dịch nói: “Chuyện đã được điều tra rõ ràng, các ngươi đúng là đã tới gây sự, giả bệnh phả hỏng tiệc tân gia nhà người ta, ảnh hưởng không tốt và mang đến phiền toái cho nhà bọn họ. Cho nên Thiệu gia yêu cầu các ngươi bồi thường năm mươi lượng bạc, nộp xong, các ngươi lập tức có thể rời đi.”

Quản sự ngạc nhiên: “Năm mươi lượng? Nhưng bọn họ đã đánh lão gia nhà chúng ta.”

“Vậy lúc trước các người đánh hai tiểu khất cái kia đến nửa chết nửa sống, sao không tính?”

“Chẳng qua chỉ là hai tên ăn mày mà thôi, sao có thể cũng lão gia nhà chúng ta……”

Lời còn chưa nói xong, nha dịch trước mặt đột nhiên đập mạnh vào khung cửa: “Nói cái gì đó? Tiểu khất cái thì làm sao?? Tiểu khất cái kia cũng là tiểu khất cái phủ Tuyên Hòa chúng ta, bọn họ còn quý trọng hơn lão gia nhà các ngươi. Bọn họ bị các ngượi đánh đến mất nửa cái mạng, lão gia nhà các ngươi bị thương coi như trả cho bọn họ.”

Quản sự tức khắc bị nghẹn không nói được lời nào, trên mặt có chút nghẹn khuất.

Không phải là bắt nạt bọn hắn là người ngoài sao?

Nhưng hắn nhìn bộ dạng không kiên nhẫn đầy mặt của nha dịch, biết nếu nói thêm nữa chỉ sợ càng không được tốt.

Năm mươi lượng, thì năm mươi lượng, tuy rằng đối với tình trạng của bọn họ bây giờ, năm mươi lượng bạc cũng rất nhiều.

Quản sự quay đầu nhìn về phía Dương Văn Lễ: “Lão gia……”

Dương Văn Lễ đã tỉnh lại, cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ vừa rồi, ông ta biết những người này không dám làm gì ông ta.

Bởi vì ông ta là tú tài, trên người có công danh.

Nhưng ông ta cũng biết vết thương trên người mình có chút nặng, nếu trì hoãn mười lăm phút, ông ta sẽ phải chịu đau mười lăm phút.

Không phải chỉ là năm mươi lượng thôi sao? Chỉ cần thoát khỏi nơi quỷ quái này, ông ta vui lòng tiêu chút bạc này.

Chỉ cần ông ta rời đi, sẽ luôn có biện pháp để đòi lại.

Bởi vậy Dương Văn Lễ gật đầu, dùng ngón tay lấy ngân phiếu từ trong ngực ra một cách khó nhọc.

Quản sự sau khi tiếp nhận, vội vàng đưa qua.

Nha dịch kia cười nhạo một tiếng, lúc này mở cửa phòng giam: “Ra đi.”

Dương Văn Lễ ra ngoài, ông ta bị thương không nhẹ, chỉ đành đặt hơn phân nửa trọng lượng cơ thể đè lên người quản sự, để hắn đỡ khập khiễng chậm rì rì bước ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment