Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 849 - Chương 849. Ngươi Đã Tới Muộn

Chương 849. Ngươi đã tới muộn Chương 849. Ngươi đã tới muộn

Chương 849: Ngươi đã tới muộn

“Thiệu Thanh Viễn, ta nghe nói có người tới gây chuyện, ai?” Liễu Duy cầm một cây gậy trong tay, hùng hổ chạy ra ngoài.

Theo sau hắn còn có một đám trẻ con Vân Thư Vân Khả Nguyên Trí và La Kỳ.

Trong tay Vân Thư cầm một cây kiếm gỗ, mấy đứa nhỏ khác cũng cầm đủ loại vũ khí, Tiểu Khả Khả còn lấy cả cái chày cán bột ra.

Cố Vân Đông: “……”

Liễu Duy nhìn trái ngó phải, cuối cùng dừng lại ở người bên cạnh Thiệu Thanh Viễn……Đậu Phụ Khang.

Hắn không quen Đậu Phụ Khang, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của hắn chắc là xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng hắn chưa từng thấy thiếu gia công tử nào như vậy ở phủ thành.

Bởi vậy Liễu Duy trực tiếp đi thẳng về phía Đậu Phụ Khang: “Là ngươi đúng không, trong ngày đại hỉ lại tới gây rối, nếm thử một gậy của ta.”

Nói xong, cây gậy trong tay Liễu Duy lập tức bổ xuống.

Hắn cũng có chút công phu mèo cào, Đậu Phụ Khang thấy thế, lập tức trốn sang bên cạnh.

Không nghĩ Liễu Duy lập tức đổi phương hướng, quét về phía cẳng chân của hắn: “Quét ngang ngàn quân.”

Cố Vân Đông xoa xoa trán: “……”

Thiệu Thanh Viễn lập tức túm lấy tay hắn, thở dài, vẻ mặt cạn lời: “Ngươi tới muộn, người gây rối đã bị đưa đi rồi.”

“Ừm? Hả hả??” Liễu Duy rút tay lại: “Ta nhận nhầm người?”

“Ngươi nhận nhầm, đây là bằng hữu của ta, Đậu Phụ Khang, là công tử nhà Đậu tham tướng ở phủ Vạn Khánh.”

Liễu Duy ngẩn ra, ý thức được mình đã làm chyện hồ đồ, vội ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi xin lỗi, ta sai rồi, ngươi không sao chứ, vừa nãy ta có đánh trúng ngươi không? Đừng trách ta, ta cũng không biết mấy tên gây rối đó đi nhanh như vậy.”

Hắn cũng thật nghẹn khuất, hôm nay Thiệu gia mở tiệc rượu, hắn tới từ rất sớm, ở bên trong hỗ trợ ngay từ đầu.

Lát sau Nhiếp gia cũng tới, với tư cách là con rể tương lai của Nhiếp gia, đương nhiên hắn phải đi tiếp khách.

Vì thế, hắn ở trong phòng nói chuyện với Nhiếp lão gia hơn nửa buổi, đến khi Nhiếp lão gia tống cổ hắn đi, hắn mới nghe nói ở bên ngoài có người đến gây rối, còn huyên náo thật lớn.

Điều này sao được? Liễu Duy lập tức cầm gậy gộc lao ra ngoài.

Sau đó hắn bị đám Vân Thư đang chơi đùa ở một bên nhìn thấy, vì thế bọn chúng liền nối đuôi đi theo phía sau.

Cố Vân Đông nghe xong khóe miệng run rẩy vài cái, hóa ra ngươi còn ngại người gây chuyện rời đi quá sớm, chưa cho ngươi cơ hội đánh người đúng không?

Cô trợn mắt, chào hỏi mấy đệ đệ muội muội một chút.

“Được rồi, không có việc gì, đều trở về hết đi.”

Vân Thư lập tức cất thanh kiếm gỗ đi, Khả Khả cũng nhét cây chày cán bột vào trong tay của hắn, sau đó nắm lấy tay Cố Vân Đông, vừa tò mò quan sát Đoạn Uyển, vừa đi vào bên trong.

Khi đoàn người sắp đi đến cổng viện, Cố Vân Đông sắc bén liếc thấy một tên ăn mày nhỏ vẻ mặt đầy xấu hổ, thu mình sang một bên.

Đậu Phụ Khang cũng thấy được, hắn vỗ cái trán một cái, thuật lại chuyện mình đi ra khỏi khách điếm thì thấy hai tên ăn mày bị đánh bị trói.

Cố Vân Đông thế mới biết tiền căn hậu quả, cô nhìn về phía tên ăn mày nhỏ, thấy nó vẫn luôn che đậy cánh tay mình, hiển nhiên là cũng bị thương không nhẹ.

Suy nghĩ một chút, cô gọi Đồng Thủy Đào tới: “Muội đưa nó đến y quán nhìn xem, thuận tiện đi xem ca ca của hắn. Hai tên đàn ông cường tráng vừa rồi, nhìn qua cũng không phải người lương thiện gì, lúc đánh người sợ là lực đạo có hơi lớn một chút, đừng chạm vào vết thương cũ.”

“Dạ, tiểu thư.”

Cố Vân Đông lại quay qua nói với tên khất cái kia: “Đa tạ ngươi đã chạy tới báo cho chúng ta biết, ngươi đi cùng Thủy Đào tỷ tỷ đến y quán thăm ca ca ngươi, nhân tiện để đại phu xem cho ngươi trước đã. Chờ đến khi vết thương lành rồi, lại đến tìm ta.”

Tiểu khất cái giật mình, một lúc lâu sau gật gật đầu.

Đồng Thủy Đào dẫn nó rời đi.

Đợi người đi rồi, đoàn người Cố Vân Đông mới tiếp tục đi vào bên trong.

Lúc này Thiệu gia rất náo nhiệt, khách khứa gần như đã đầy đủ, Bạch Hàng đang tiếp đãi bọn họ.

Có rất nhiều người tò mò về Bạch Hàng và Thiệu Âm, tư thái của hai người rõ ràng là tư thái của chủ nhân đang bận việc nhà. Nhìn cũng biết, thái độ phi phàm, cách đối nhân xử thế không hề thua kém Đái phu nhân tới hôm nay.

Ngược lại lúc Đái phu nhân thấy Thiệu Âm thì sửng sốt một chút, hồi còn trẻ bà cũng là nữ nhi nhà quan lại trong kinh thành, Thiệu Âm là đích tiểu thư Hoài Âm Hầu, năm đó tài danh của bà lan rông cả kinh thành.

Vì thế Đái phu nhân đã từng gặp Thiệu Âm, không phải hơn hai mươi năm trước Thiệu Âm đã sinh bệnh qua đời rồi sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hơn nữa, rõ ràng hiện giờ Thiệu Âm đã ba sáu ba bảy tuổi, nhưng dáng dấp lại giống như mới ngoài hai mươi.

Đái phu nhân có chút nghi hoặc, ánh mắt dừng trên người bà không khỏi nhiều hơn một chút.

Thiệu Âm cảm nhận được, bà đi đến trước mặt Đái phu nhân, cười nói: “Đã lâu không gặp, Thư Lan.”

Đái phu nhân mở to hai mắt nhìn: “Thiệu Âm, thật sự là ngươi??”

Mới vừa rồi bà còn chưa xác định, chỉ cho rằng có lẽ là người có ngoại hình tương tự với Thiệu Âm mà thôi. Nhưng bây giờ thấy bà gọi chuẩn xác khuê danh của mình, trong lòng tức khắc nổi lên sóng to gió lớn.

“Ngươi, ngươi không phải đã……”

“Việc này nói ra thì rất dài, ta chưa chết, đã gả cho người ta, hiện giờ đã tìm được nhi tử.”

“Tìm được…… Nhi tử?” Sao cách nói này lại kỳ quái như vậy?

Đái phu nhân nhíu mày, nhưng đầu óc bà xoay chuyển rất nhanh, tựa hồ đã nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Không phải là, Thiệu công tử chứ?”

“Phải, Thanh Viễn là nhi tử ta.”

Đái phu nhân hít vào một hơi, càng thêm cảm thấy khó tin.

Chuyện Thiệu Thanh Viễn đang tìm cha mẹ, bà có nghe được một ít. Lần này Cố Vân Đông trở về, bà cũng biết hắn đã tìm thấy cha mẹ rồi.

Nhưng bà chưa từng gặp bọn họ, càng không ngờ tới chính là, mẹ hắn lại là Thiệu Âm??

Này, này cũng quá ngoài dự đoán.

Đái phu nhân còn muốn nói gì đó, thì bên kia đã có người chào hỏi Thiệu Âm.

Thiệu Âm chỉ có thể vội vàng nói: “Ta đi bận việc trước, ngày khác tìm thời gian, chúng ta ôn chuyện một chút.”

“Được.”

Đái phu nhân nhìn Thiệu Âm nói chuyện cùng người nào đó, bà khẽ thở ra một hơi, lắc đầu cười, thì thào nói nhỏ: “Không thể tưởng được, quan hệ giữa bọn họ lại phức tạp rắc rối đến như vậy.”

Bà không khỏi đánh giá Bạch Hàng, người này bà chưa từng nghe nói qua.

Nhưng nhìn khí chất của ông, e là cũng chẳng phải người bình thường.

Đái phu nhân lặng lẽ quay lại chỗ ngồi, nói chuyện phiếm cùng Nhiếp phu nhân.

Chẳng bao lâu sau, khách khứa đã tới đông đủ.

Thiệu Thanh Viễn là chủ tiệc, vẫn phải nói mấy lời để cảm tạ mọi người đã đến.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Bạch Hàng và Thiệu Âm đi tới bên cạnh hắn.

Tất cả khách khứa có mặt ở đây đều sửng sốt trong giây lát, chỉ có một số người trong lòng đã rõ ràng, còn những người khác thì vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn trở nên ôn hòa, nhìn cha mẹ đứng bên cạnh, nói: “Mọi người đang ngồi ở đây đều biết, ta từ nhỏ đã bị lạc mất cha mẹ. Lần này xa nhà, không ngờ lại có một tin mừng ngoài ý muốn, đã tìm lại được cha mẹ thân sinh của ta, bọn họ, là cha mẹ ta.”

Những người bên dưới kinh ngạc, tức khắc bắt đầu ong ong nghị luận xôn xao.

Thiệu chủ nhân, tìm được cha mẹ?

Mọi người quan sát Bạch Hàng Thiệu Âm, nháy mắt ánh mắt mọi người trở nên nóng rực lên Mayy dịch.

Bạch Hàng bước lên một bước, chắp tay nói với mọi người: “Tại hạ là Bạch Hàng, chủ nhân y quán Huệ Dân.”

Bình Luận (0)
Comment