Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848. Thiệu Huynh, Ta Tới Giúp Ngươi

Chương 848. Thiệu huynh, ta tới giúp ngươi Chương 848. Thiệu huynh, ta tới giúp ngươi

Chương 848: Thiệu huynh, ta tới giúp ngươi

Một vài người lập tức tách ra khỏi đám đông, người nào người nấy cao to vạm vỡ, lúc này toàn bộ đều lao về phía Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông vẫn không quay đầu lại như cũ, nhưng Thiệu Thanh Viễn đã đứng sau lưng cô, lặng lẽ nghênh đón mấy người đang xông đến kia, giao thủ cùng bọn họ.

“Thiệu huynh, ta tới giúp ngươi.” Trong đám người bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này chẳng những làm Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, mà ngay cả Cố Vân Đông cũng ngừng động tác, trên mặt tràn đầy vui mừng nhìn về phía phát ra giọng nói.

Kế tiếp, đã thấy Đậu Phụ Khang nhảy vào trong đám người, khẽ vươn tay ra bẻ gãy cánh tay của một người đàn ông.

Hắn cười bước đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: “Ta giúp ngươi.”

“Đa tạ.”

Hai người cũng không nhiều lời, quay ra đánh mấy người đang vây lại kia một trận.

Kề vai chiến đấu như vậy, khiến hai người nhớ lại khoảng thời gian chạy trốn khỏi tay bọn buôn người hồi nhỏ.

Nhất thời có chút nhiệt huyết dâng trào, càng đánh càng hưng phấn.

Thêm cả Đồng thủy Đào vừa lao từ trong nhà ra, chỉ trong chốc lát, người đã nằm la liệt trên mặt đất.

Cố Vân Đông đã ngừng tay đứng sang một bên xem náo nhiệt. Dương Văn Lễ bị đánh đến có chút thảm, giờ khắc này ông ta bị đánh ngã trên mặt đất không gượng dậy nổi không nói, bởi vì bị gãy hai cái răng, cũng không nói nên lời.

Bộ dạng này rất phù hợp với cảnh tượng ông ta nằm trên cáng được người khiêng đến ban nãy.

Bây giờ, người đang bình yên vô sự, vẻ mặt khiếp sợ hai chân run rẩy đứng ở đó, chỉ còn lại tên quản sự kia.

Quản sự kia quả thực không thể tin những gì mà mình nhìn thấy, rõ ràng bọn họ đã tìm nhiều trợ thủ như vậy rồi, rõ ràng đã tung tin đồn ngoài cửa viện, Cố Vân Đông phải rất để ý đến thanh danh của bản thân mới đúng chứ.

Sao bây giờ lại như thế này? Làm thế nào mà mọi chuyện lại đến mức này?

Cố Vân Đông đi về phía gã quản sự kia, khóe miệng hàm chứa ý cười hỏi: “Tới đây, nói cho ta biết, các ngươi là ai, hôm nay cố tình đến nhà ta náo loạn vào giờ này, là muốn làm cái gì, hả?”

Bọn họ là ai? Bọn họ muốn làm cái gì? Không phải vị biểu tiểu thư này là người rõ nhất sao?

Nhưng mà, nhìn đám người đang năm la liệt dưới đất, chỉ còn lại một mình hắn đứng đối mặt với sáu bảy người hung thần ác sát này, tức khắc hắn có một loại cảm giác nói không chừng mình sẽ chết không toàn thây.

Quản sự nuốt nước miếng, vào thời điểm thế này hắn vô cùng thức thời lên tiếng: “Chúng ta, chúng ta chỉ là coi trọng việc kinh doanh của Cố chủ nhân, muốn được chia một chén canh. Nghe nói Cố chủ nhân rất chiếu thân thích, cho nên, cho nên muốn giả mạo cữu cữu của Cố chủ nhân, cho dù chỉ lấy được một chút bạc thôi cũng tốt……”

“Phúc vèo, phúc vèo tám đào……” Dương Văn Lễ nghe được hốc mắt muốn nứt ra, lập tức chửi ầm lên.

Nhưng ông ta bị đánh đến nói chuyện lọt gió, những người khác căn bản không thể nghe được cái gì.

Cho nên không ai lắng nghe những gì ông ta nói, ngược lại bọn họ lại nghe rõ ràng lời quản sự nói, lập tức bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta đã nói, sao tự dưng lại xuất hiện một người cậu. Lại còn giả bệnh kêu oan, hóa ra là nhìn trúng sản nghiệp của Cố gia.”

“Người này, bản lĩnh không có, nhưng tâm tư lại thật lớn.”

“Chính mình là một kẻ ngốc, còn định xem tất cả mọi người thành đồ ngốc ư?”

“Ghê tởm.”

Tuy quản sự bị mắng, nhưng thấy sắc mặt Cố Vân Đông đã hơi hòa hoàn lại, cuối cùng cũng không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đưa Dương Văn Lễ toàn thân rút lui, thì đột nhiên một đám người từ xa xông tới, trong nháy mắt tách đám người đang chen chúc ra.

Cố Vân Đông ngẩng đầu lên xem, lập tức nhìn thấy Lữ Thắng đã dẫn theo đám người mặc đồ nha dịch tới.

Người dẫn đầu đi đến trước mặt bọn họ, chắp tay với Thiệu Thanh Viễn, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn gã quản sự, tức giận quát: “Là ai tới đây gây rối?”

Gã quản sự rụt cổ lại, muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Những người xung quanh nào cho phép hắn làm như vậy, mười mấy cánh tay đồng loạt chỉ về phía hắn ta và đám người Dương Văn Lễ.

Nha dịch nọ đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, sau đó vẫy tay nói với nha dịch phía sau: “Dẫn đi hết đi.”

Quản sự kinh hãi: “Quan gia thật oan uổng. Chúng ta không có gây rối, chúng ta mới là người bị đánh, ngài nhìn lão gia nhà chúng ta xem, bị người ta đánh thành thế này, đã hộc máu.”

Gương mặt quan sai kia lạnh lùng, nói: “Oan uổng cái gì mà oan uổng? Mọi người đều thấy rõ ràng, ai cũng chỉ vào các ngươi, chẳng lẽ mắt tất cả mọi người đều mù cả rồi sao? Ngươi có gì oan khuất, cùng ta về nha môn, nói với đại nhân đi.”

Sau đó nhíu mày: “Dẫn đi!!”

Nháy mắt nha dịch phía sau hắn hô nhau mà lên, hoàn toàn không để ý tới quản sự còn đang kêu oan và Dương Văn Lễ đang giãy giụa cố gắng nói điều gì đó, trực tiếp bịt kín miệng bọn họ lại, trói người đưa đi.

Còn dư lại mấy tay chân có năng lực phản kháng, nhưng dân không tranh với quan, nếu bọn hắn dám động thủ, đó chính là tạo phản sẽ bị kết tội.

Những người này hối hận không chịu nổi, vốn bọn hắn cho rằng chỉ cần làm ầm ĩ một trận, bảo vệ vị Dương lão gia kia toàn thân rút lui là được.

Không nghĩ tới, cái toàn thân rút lui gì đó, căn bản chính là đang nằm mơ.

Đến khi bọn hắn ý thức được có điểm không thích hợp muốn bỏ chạy, thì đã không đi được nữa. Bọn họ chẳng những không thể bảo vệ được Dương lão gia, mà ngay cả bản thân cũng chẳng bảo vệ nổi.

Bây giờ còn bị bắt đưa đến nha môn.

Một đám người rất nhanh đã bị đưa đi, Cố Vân Đông híp mắt nhìn bóng dáng bọn hắn.

Cô thật sự không muốn mạng của Dương Văn Lễ, nhưng dạy chút bài học để bọn hắn rời khỏi phủ Tuyên Hòa không dám tiếp tục đến quấy rối thì cô vẫn làm được.

Mắt thấy bọn hắn càng đi càng xa, lúc này Thiệu Thanh Viễn mới xoay người, nói với những người đang vây xem: “Quấy rầy mọi người, người tới gây rối đã bị đưa đi. Trong nhà đã bày tiệc rượu, mời mọi người vào bên trong.”

Những người xem náo nhiệt ở bên ngoài, hơn phân nửa đều là khách của Cố gia, còn có một ít là hàng xóm láng giềng xung quanh.

Bây giờ thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Những khách nhân đó đều khách khí hàn huyên vài câu, sau đó Thiệu Thanh Viễn kêu Thiệu Văn dẫn người vào bên trong.

Đám người vây quanh dần dần thối lui, lúc này Thiệu Thanh Viễn mới nhìn về phía Đậu Phụ Khanh đang đứng ở một bên, trong mắt lộ ra sự vui mừng: “Đến đây từ lúc nào?”

“Ha ha, ta mới đến hôm qua, vốn dĩ hôm nay định tới bái phỏng các ngươi. Không ngờ tối hôm qua lúc hỏi thăm địa chỉ các ngươi, thì nghe nói hôm nay các người mừng tân gia, cho nên mang lễ vật tới đây.”

Cố Vân Đông hỏi: “Đoàn Uyển đâu, có đến cùng huynh không?”

“Đương nhiên là tới.” Đậu Phụ Khang ngước mắt, nhìn sang chỗ cách đó không xa, sau đó đứng từ xa vẫy tay: “Uyển Nhi, bên này.”

Đoạn Uyển nghe được giọng nói, ánh mắt sáng lên, lập tức dẫn theo nha hoàn Chỉ Lan đi tới.

Nhìn thấy Cố Vân Đông, nàng lập tức nhào tới: “Vân Đông, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi.”

Cố Vân Đông cũng thực ngoài ý muốn: “Ta cũng không ngờ các ngươi lại đến phủ Tuyên Hòa, ta còn chưa chúc mừng các người tân hôn đâu.”

Đoàn Uyển có chút ngượng ngùng, cười hắc hắc.

Cố Vân Đông vừa định mời hai người đi vào, đột nhiên có mấy người từ trong viện xông ra: “Ai tới gây rối?”

Bình Luận (0)
Comment