Chương 847: Cố Vân Đông không có cữu cữu
Quản sự đã nói hết những gì cần nói, Lữ Thắng tức giận nổi gân xanh trên trán.
Thiệu Văn và Thiệu Võ cũng chen vào, thậm chí còn tức giận hơn, duỗi tay kéo quản sự kia đi.
Trong đám người lại có người ngăn lại: “Này, các ngươi làm gì vậy? Để người ta nói hết lời đi, sốt ruột như vậy là muốn giết người diệt khẩu sao?”
Thiệu Văn nhìn qua, người này rất lạ mặt, cũng không phải khách do công tử hay phu nhân mời đến.
Nghĩ lại thì, là Dương Văn Lễ tìm tới.
Nhưng trong đám người không chỉ có một người như vậy, rất nhanh những giọng nói khác cũng vang lên: “Đúng, các ngươi lo lắng như vậy, có phải bởi vì lời hắn nói là sự thật không? Cố phu nhân thật sự khôi phục lại thần trí, lại còn không nhận người thân? Ngay cả cha mẹ và huynh trưởng ruột thịt, sống chết ra sao cũng mặc kệ?”
Ánh mắt Thiệu Văn hung ác nhìn về phía hắn, nhưng lúc này hắn muốn động thủ hiển nhiên đã không được, nếu không giải thích rõ ràng hiểu lầm này, vậy thì thanh danh của phu nhân có thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng giải thích, phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười nhạo, hỏi những người qua đường kia, “Các ngươi là người nơi nào tới? Không phải hàng xóm láng giềng, cũng không phải khách của nhà chúng ta mời đến, làm sao vừa khéo xuất hiện ở cửa nhà chúng ta như vậy?”
Thiệu Văn vừa quay đầu, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã tới đây.
Trên mặt hắn hiện lên tia vui mừng, lập tức đứng sau lưng Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông rất bội phục Dương Văn Lễ, xem ra người này ở bên ngoài có thời gian quan sát trong chốc lát, thấy cô chiêu đãi Đái phu nhân vào bên trong, Thiệu Thanh Viễn cũng không có ở cửa, mới bắt đầu lớn tiếng nháo sự.
Làm vậy để làm gì? Hắn định lợi dụng dư luận đả kích cô sao?
Hay là dứt khoát xé rách mặt cô, làm bại hoại thanh danh nhà cô?
Đầu óc có bệnh.
Cố Vân Đông không nhìn mấy người qua đường sắc mặt biến đổi kia, lại dừng ánh mắt trên người quản sự: “Làm sao, lần trước bị ném ra Cố gia, hiện tại lại chạy tới tìm đánh sao?”
Quản sự lại nhớ tới cô lạnh như kiếm, nội tâm vẫn có chút sợ, cho nên nhịn không được lui về sau một bước nhỏ.
Nhưng vừa thấy hai người đàn ông cao to đi theo phía sau, lại thoáng có một chút tự tin.
Vẻ mặt hắn vô cùng đau đớn: “Biểu cô nương, ngươi để mẹ ngươi ra đây đi, lão gia nhà chúng ta thật sự quá đau khổ. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không bám Cố gia không buông, chỉ muốn cho đại tiểu thư về nhà một chuyến, gặp lão thái gia và lão phu nhân, hai vị lão nhân hiện giờ sinh bệnh nặng ở nhà, chỉ muốn gặp lại đại tiểu thư lần cuối.”
Lúc này Dương Văn Lễ trên cáng cũng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Quản sự vội vàng duỗi tay, đỡ lấy hắn hơi ngồi dậy: “Lão gia, cuối cùng người cũng tỉnh?”
Ánh mắt Dương Văn Lễ tan ra một chút, cuối cùng dừng trên người Cố Vân Đông: “Vân Đông, cho cữu cữu gặp mặt mẹ ngươi đi, ta không muốn mẹ ngươi tiếc nuối cả đời, cũng không muốn hai vị lão nhân tiếc nuối, coi như cữu cữu cầu xin ngươi, khụ khụ…… Khụ khụ khụ.”
Đây thực sự là một diễn viên, diễn kịch diễn đến nghiện rồi đúng không, thấy một lần diễn một lần.
Người bên cạnh đều tò mò nhìn Cố Vân Đông, người kia có quan hệ tốt không khỏi hỏi: “Cố chủ nhân, người này, thật sự là cữu cữu ngươi?”
“Cữu cữu?” Cố Vân Đông cười châm chọc: “Không, ta không có cữu cữu. Hiện tại có một số người, thật sự đặc biệt không biết xấu hổ, thấy ta thật thà dễ bắt nạt, muốn cố gắng giày vò, muốn dựa dẫm vào ta, thực sự nghĩ ta không còn cách nào khác sao.”
Mọi người: “……” Ngươi, một người thật thà???
Những người ở đây có chút hiểu Cố Vân Đông, đều cảm thấy mình có khả năng không quen biết mấy chữ này.
Ngay sau đó, thấy Cố Vân Đông đột nhiên nhấc chân, bất ngờ đá về phía cái cáng kia. Hai người nâng cáng trở tay không kịp, quản sự mặt đầy khiếp sợ, Dương Văn Lễ trực tiếp bị đá xuống cáng.
Hắn theo bản năng bắt lấy người bên cạnh đứng vững, thở ra một hơi, may mà không té bị thương.
Dương Văn Lễ đột nhiên ngẩng đầu: “Cố Vân Đông, ngươi làm gì vậy?”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Thế nào, vừa rồi không phải còn bệnh nặng trong người sao? Ta còn tính bắt mạch cho ngươi, không ngờ nương tử ta ngược lại lợi hại hơn một chút, một chân đá ngươi khỏe lại rồi.”
Dương Văn Lễ: “……”
Người xem náo nhiệt bên cạnh còn có cái gì không rõ, nghe Thiệu Thanh Viễn nói xong, lập tức không nhịn được che miệng cười.
Dương Văn Lễ và quản sự hai mặt nhìn nhau, không phải, sao Cố Vân Đông nói động thủ liền động thủ?
Nàng ta không phải nên ném chuột sợ vỡ đồ, sợ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, ôn tồn mời bọn họ vào trong sao?
Cho dù không mời vào, ít nhất cũng phải biện giải vài câu chứ.
Vì sao không ra theo bài, nói một câu xong liền trực tiếp động thủ?
Có người trào phúng: “Ta nói vị huynh đệ này, ngươi giả bộ bệnh tật không nói, nhưng tốt xấu gì trên đầu cũng nên buộc một miếng vải có phải không?”
“Đúng vậy, vừa rồi Cố chủ nhân đá một cước, ngươi nên bất động, trực tiếp ngã xuống đất, như vậy chúng ta đều tin ngươi.”
“Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không? Thân phận cữu cữu giả vạch trần, có phải nên giả mạo thúc thúc người ta hay không?”
“Gì, thúc thúc? Cố chủ nhân có thúc thúc, giả mạo thúc thúc sẽ lập tức bị vạch trần, hắn không dám.”
Những người bên cạnh cười phá lên, người được Dương Văn Lễ tìm tới giờ phút này cũng có chút không biết phải làm sao.
Thật sự Dương Văn Lễ quá ngu, bị người ta đá một cước đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Dương Văn Lễ lúc này có chút nóng nảy, hắn lập tức lớn tiếng nói: “Ta thật sự là cữu cữu của nó, không tin các ngươi đi hỏi Dương Liễu đi. Mười tám năm trước, ta và nàng thất lạc nhau, nàng bị người bắt đi……”
“Ngươi lại biên, tiếp tục biên đi, lúc thì nói mẹ ta bỏ nhà ra đi, lúc lại nói mẹ ta bị người khác bắt đi, sao ngươi không nói mẹ ta có thể lên trời luôn đi.” Cố Vân Đông lập tức một quyền đánh tới.
Cô cũng mặc kệ Dương Văn Lễ rốt cuộc có phải là trưởng bối của mình hay không, lúc trước nể mặt mẹ không động thủ, chỉ cần ông ta an an phận phận, cô cũng không tính đối phó ông ta.
Nhưng hiện giờ là chính ông ta tự đưa mình tới cửa, vậy không trách được cô.
Năm lần bảy lượt tới dây dưa, cô cũng rất phiền.
Dương Văn Lễ bị đánh cho choáng váng, mặt đầy khiếp sợ.
Nha đầu thúi này, lại dám đánh hắn?
Hắn lập tức gọi hai người đàn ông cao to kia: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Ta bị đánh, không biết bảo vệ chủ nhân sao?”
Hai người sửng sốt, lập tức nắm chặt nắm đấm xông lên, mang theo hung thần sát khí đánh úp về phía Cố Vân Đông.
Nhưng Cố Vân Đông ngay cả liếc mắt về phía sau cũng chưa từng, tiếp tục một cước đạp về phía Dương Văn Lễ, trực tiếp đá người ngã xuống đất.
Sau đó, đấm vào miệng hắn nói: “Tân gia tốt đẹp của ta đều bị ngươi phá hỏng, khi nào không tới lại cố tình lúc này tới phá hư. Ta nói cho ngươi biết, phá hư là phải trả giá, đây là chi phí của ngươi!!”
Một quyền lại tới một quyền, răng Dương Văn Lễ cũng bị đánh rớt, chốc lát sau một miệng đầy máu.
Mà hai tên đàn ông to lớn kia, mới vừa đi một bước đã bị Thiệu Văn, Thiệu Võ ngăn lại.
Hai tên đàn ông to lớn thoạt nhìn có công phu, nếu không cũng sẽ không được Dương Văn Lễ mang đến làm hộ vệ, nhưng dưới sự linh hoạt của Thiệu Văn Thiệu Võ, hai người này cũng không chiếm được tiện nghi nào.
Quản sự bên cạnh kinh hãi, lập tức quay đầu ra hiệu với đám người lẫn trong đám đông: “Mau tới hỗ trợ.”