Chương 846: Tới chậm một bước
“Đương nhiên quen biết, chúng ta đang muốn đến chúc mừng.” Đoạn Uyển hỏi: “Cố gia làm sao vậy?” Người ăn mày nhìn nàng, lại nhìn hạ nhân phía sau nàng đang cầm hộp quà, suy đoán bọn họ có thể là đi chúc mừng, hẳn là khách của Thiệu gia.
Nhưng dù sao đây cũng là việc tư của Thiệu gia, hắn cũng thể nói ra bên ngoài.
Nhưng mà hắn nghĩ lại, tuy rằng đệ đệ hắn đã chạy đi báo, nhưng hôm nay Thiệu gia chắc chắn rất bận rộn, đệ đệ hắn lại là một kẻ ăn xin, có thể không kịp thời gặp được Thiệu công tử hoặc là Cố chủ nhân.
Nếu chuyện Cố chủ nhân bị chậm trễ, vậy cái gì cũng không còn kịp nữa
Đậu Phụ Khang cũng thấy được thần sắc do dự của hắn, nói: “Chúng ta và vợ chồng Thiệu Thanh Viễn là bạn tốt, nếu có chuyện phiền toái gì ngươi cứ việc nói ra. Nhìn dáng vẻ của ngươi việc này còn rất gấp, ngươi có thể đánh cược tin tưởng chúng ta một phen.”
Người ăn xin nhắm mắt, cắn răng, đánh cược: “Vậy công tử có thể hỗ trợ chuyển lời hay không, nói Dương Văn Lễ phát hiện chúng ta theo dõi hắn, hiện tại đang đến Thiệu gia gây rối, khả năng muốn phá hư tiệc tân gia của bọn họ.”
Hai người trước mặt hẳn là khách, nhất định dễ dàng gặp được chủ nhân.
Đậu Phụ Khang và Đoạn Uyển liếc nhìn nhau, tuy rằng không rõ Dương Văn Lễ hắn nói là ai, nhưng nghe ý của người này, là Cố Vân Đông đặc biệt dặn dò bọn họ theo dõi Dương Văn Lễ?
Đậu Phụ Khang sắc mặt nghiêm túc thêm vài phần, hắn gật đầu: “Được, ta biết rồi, chúng ta lập tức đi.”
Sau đó dặn dò hạ nhân chăm sóc hắn ta trước, đưa người đến y quán khám chân.
Thấy hắn đứng ở kia chảy mồ hôi lạnh, chắc vô cùng thống khổ, nói không chừng chân đã bị gãy.
Nói xong, Đậu Phụ Khang và Đoạn Uyển đi ra khỏi hẻm, bảo hộ vệ đưa xe ngựa tới.
Kỳ thật khách điếm cách nhà mới ở phố Lan Giang cũng không xa, Đậu Phụ Khang tính đi bộ, nhưng hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, ngồi xe sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Xe ngựa nhanh chóng được dắt tới, Đậu Phụ Khang và Đoạn Uyển lên xe ngựa, chạy thẳng đến Thiệu phủ.
Chạy được một nửa, Đậu Phụ Khang nhìn thấy tên ăn mày đang chạy trên phố thở hổn hển.
“Hí” một tiếng, xe ngựa dừng lại cạnh hắn.
Đậu Phụ Khang vén màn xe, nói với hắn một tiếng: “Lên đi.”
Tên ăn mày ngơ ngác, còn có chút kinh ngạc, hộ vệ đánh xe ngựa duỗi tay, kéo hắn lên xe ngồi
“Nắm chặt.”
Tên ăn mày theo bản năng nắm lấy, ngồi ổn định sau đó bánh xe lập tức lăn bánh.
Đậu Phụ Khang lúc này mới hỏi hắn: “Chuyện Dương Văn Lễ rốt cuộc là thế nào? Vì sao các ngươi phải theo dõi hắn? Là Cố Vân Đông bảo các ngươi theo dõi?”
Người ăn xin sững sờ một lúc, nghe hắn nhắc tới Cố Vân Đông, nhận ra có thể ca ca hắn đã nói qua.
Kỳ thật hắn cũng không biết nhiều lắm, những việc này vốn dĩ hắn không thể hỏi được.
Bởi vậy hắn lắc đầu: “Không biết, Cố chủ nhân chỉ cho chúng ta bạc, nói chúng ta theo dõi người đó.”
Đậu Phụ Khang cũng không hỏi nhiều, ngược lại hỏi Dương Văn Lễ đã đi bao lâu rồi.
Nghe thấy đã đi một hồi, hắn không khỏi nhíu mày, bảo hộ vệ tăng nhanh tốc độ.
Cũng may điểm đến không xa, không bao lâu đã đến.
Chẳng qua hôm nay người tới Thiệu gia khá nhiều, đại bộ phận đều đi xe ngựa tới, phía trước đã bị chặn, cho nên xe ngựa bọn họ tới đầu hẻm phải dừng lại.
Đậu Phụ Khang để Đoạn Uyển từ từ tới, mình và tên ăn mày nhanh chóng tới cửa Thiệu gia.
Nhưng còn chưa đi đến, bên tai lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng kinh hô.
Tên ăn xin kia vừa nghe thấy, khuôn mặt nhỏ liền suy sụp: “Xong rồi, chúng ta vẫn tới chậm một bước.”
Đậu Phụ Khang ngước mắt nhìn tới nơi phát ra âm thanh, không chỉ hắn, lúc này không ít khách đến Thiệu gia cũng dừng bước chân, nhìn về phía Dương Văn Lễ.
Dương Văn Lễ lúc này đang nằm trên chiếc cáng do hai người đàn ông khiêng, trên người hắn còn đắp một cái chăn mỏng.
Quản sự đứng bên cạnh, đang gạt lệ khóc lớn.
“Đại tiểu thư, cầu xin người mau ra xem lão gia đi. Người làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, hiện giờ có tiền có thế trèo lên cành cao, lại không quan tâm đến đại ca của mình, lương tâm người sẽ không đau sao?”
Giọng nói của hắn rất thê lương, mọi người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Tên ăn mày thấy thế, vội vàng muốn xông lên.
Đậu Phụ Khang nhanh chóng kéo người lại: “Đừng đi.”
“Nhưng mà……”
Đậu Phụ Khang cười: “Yên tâm, không có việc gì. Nếu Dương Văn Lễ này sử chút âm mưu quỷ kế ở sau lưng, ngươi còn có thể gấp một chút. Hiện giờ lại ở cửa quang minh chính đại gây náo loạn, ngược lại không cần lo lắng.”
Nếu đã nháo công khai, lúc này đi ngăn lại hoàn toàn không cần thiết.
Đậu Phụ Khang đứng tại chỗ, lúc này Đoạn Uyển cũng đã tới, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
“Tới chậm một bước, nhưng mà không quan trọng.” Chút vấn đề nhỏ này, hắn tin hai người Thiệu Thanh Viễn có thể giải quyết.
Đoạn Uyển nghe vậy, cũng không lo lắng.
Lúc này đã có người vây xem dò hỏi tình huống của quản sự kia: “Các ngươi ở bên ngoài Thiệu gia nháo cái gì? Người kia là ai? Gọi ai là đại tiểu thư?”
Quản sự kia chỉ chờ người đến hỏi, lúc này không nói hai lời liền nói ra: “Đại tiểu thư của chúng ta chính là phu nhân của Cố Đại Giang, Dương thị, bà ấy là muội muội của lão gia ta. Năm đó bà ấy rời khỏi nhà, chúng ta cho rằng đại tiểu thư đã sớm gặp phải bất trắc, không ngờ hiện giờ lại được gặp nhau lần nữa. Lão gia chúng ta vốn dĩ vô cùng vui mừng, nhưng đại tiểu thư nhìn thấy lão gia ta nghèo túng, lại không chịu nhận chúng ta. Đáng thương cho lão gia ta, mấy năm nay vì tìm bà ấy mà tiêu hết gia tài, bây giờ càng tức giận mà bị bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, trong nhà còn có lão thái gia và lão phu nhân càng tan nát cõi lòng, bệnh nặng trên giường, đại tiểu thư lại chẳng quan tâm, thật sự là làm người ta thất vọng mà lạnh tâm.”
Người khác nghe xong lại nhìn nhau, phu nhân Cố Đại Giang? Vậy chẳng phải là mẹ của Cố chủ nhân, nhạc mẫu của Thiệu đại phu sao?
Nhưng đó không phải là một người ngốc sao?
Có người nói: “Vị huynh đệ này, có phải ngươi tìm lầm người không, Cố phu nhân đã không nhớ chuyện xưa, cho dù là thân nhân của bà, e rằng cũng nhận không ra.”
“Đúng vậy, ngươi nhận sai người rồi.”
Quản sự lập tức lắc đầu: “Ta biết bà ấy mắc bệnh liên quan đến não, nhưng hôm nay đã khỏi hẳn, bà ấy đã gặp mặt lão gia nhà chúng ta thì thôi, nhưng mà bà ấy lại coi thường lão gia chúng ta, cho nên mới bảo chúng ta rời khỏi phủ Tuyên Hòa.”
“Ồ” một tiếng, mọi người kinh ngạc mở to hai mắt.
Cố phu nhân đã khỏe lại? Đã không còn ngốc nữa?
“Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Lữ Thắng cuối cùng chen qua được đám đông tới.
Dương Văn Lễ thật sự quá đáng ghét, hắn lựa chọn địa điểm gây sự còn cách cửa Thiệu gia một chút, cố tình lại là trung tâm để mọi người vây quanh. Lúc đầu, Lữ Thắng đang đứng ở cửa tiếp đón khách còn chưa kịp phản ứng.
Chờ đến khi hắn ý thức được có gì đó không thích hợp mà chạy tới, bên này đã có không ít người vây quanh chắn đường đi của hắn.
Cố tình khi hắn muốn chen vào đám người, mới phát hiện có mấy người cố ý duỗi tay ngăn cản hắn, vừa thấy đã biết là Dương Văn Lễ cố tình tìm tới.
Lữ Thắng lập tức gọi Thiệu Văn và Thiệu Võ đang đứng ở cửa tới, kéo mấy người kia ra.
Đáng tiếc, vẫn bị chậm.