Chương 845: Ngày tân gia
Cố Vân Đông lại rất bận rộn, Tân Minh Các đưa ra món ăn mới, sau khi thương lượng xong thỏa thuận với Đái phu nhân, cô đã đặt tâm tư vào căn nhà mới.
Căn nhà đã được tu sửa xong, khung cảnh bên trong cũng được bố trí thỏa đáng.
Thiệu Âm đi tìm người xem ngày, mấy ngày nữa là ngày lành để mở tiệc tân gia.
Ngày tân gia phải mở tiệc mời khách, vừa lúc Thiệu Thanh Viễn đã tìm được cha mẹ, mẹ Cố Vân Đông cũng chữa khỏi bệnh, nên nhân cơ hội này, để cho mọi người làm quen với nhau.
Cố Vân Đông lập tức gửi thiệp mời cho những người quen biết, mời mọi người đến sưởi ấm ngôi nhà.
Không nói đến Đái gia và Nhiếp gia, Cố Vân Đông ở phủ Tuyên Hòa cũng có một ít vài bằng hữu hợp tác làm ăn, quan hệ tốt đương nhiên cũng mời.
Ngoài ra, còn có Thiệu Ký, Cố Ký cùng với chưởng quầy của Tân Minh Các, về phần tiểu nhị, bởi vì phải trông coi cửa hàng nên chỉ có thể cho người mang thức ăn đến cho bọn hắn, coi như cùng nhau vui mừng.
Còn có một số bạn học của Cố Đại Giang trong học đường Thiên Hải, cùng với hiệu trưởng và các phu tử.
Hơn nữa còn có mấy người bạn của Vân Thư, Vân Khả chơi cùng lúc nhỏ.
Như vậy tính ra cũng có không ít người.
Vào ngày chuyển nhà, cả nhà Cố gia đều thức dậy sớm, thay y phục mới, lên xe ngựa đi tới nhà mới bên kia.
Phía sau bọn họ còn có mấy chiếc xe đẩy, trên đó chất đầy xoong nồi mới và một số đồ đạc nhỏ.
Mặc dù giường, bàn, tủ đều được đóng trực tiếp ở nhà mới, nhưng nếu là ngày dọn nhà, đương nhiên cũng muốn có hình thức chuyển nhà một chút.
Chờ tới cửa nhà mới, Bạch Hàng thấy cũng sắp đến giờ, lập tức đốt đay pháo treo bên canh.
Cùng với tiếng ‘bùm bùm bùm’ vang lên, cổng lớn được đẩy ra thật mạnh.
Ngay sau đó, mọi người khí thế ngất trời mang đồ đạc trên xe đẩy vào.
Hôm nay Cố Tiểu Khê cũng tới đây, chẳng qua con còn nhỏ, trên đường xóc nảy gió thổi cũng không tốt, nên để Thường Nha Nha ở thôn Vĩnh Phúc chăm sóc.
Trần Lương và Tăng Hổ Đổng thị cũng tới đây, lúc trước bọn họ đều chiếu cố Thiệu Thanh Viễn rất nhiều.
Cho nên Bạch Hàng và Thiệu Âm đối với bọn họ cũng vô cùng cảm kích, cũng mời bọn họ, lúc Cố Tiểu Khê tới, kết bạn đồng hành.
Nhìn tứ hợp viện trước mặt, Trần Lương còn có chút cảm khái: “Lúc trước Vân Đông và Thanh Viễn đều ở trong thôn xây nhà ngói gạch xanh khang trang, ta đã nghĩ, tương lai vào thành mua nhà ở, đại khái bọn họ cũng là người đầu tiên, quả nhiên……”
Tăng Hổ Đổng thị là lần đầu tiên tới phủ thành, thành thật mà nói, nhìn căn nhà trước mặt, bọn họ còn có chút không dám bước vào.
Cũng may bên cạnh đều là người quen, thấy mọi người đi vào, bọn họ cũng do do dự dự mà vào cửa.
Cửa viện mở ra, chẳng mấy chốc những vị khách lần lượt kéo đến.
Cùng lúc đó, trong khách điếm cách nhà mới một còn phố, hai tròng mắt Dương Văn Lễ đỏ lên, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn cười: “Dương Liễu, đây là do ngươi bức ta, đại ca nói chuyện tốt ngươi không nghe, vậy đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong, hắn quay đầu hỏi quản sự: “Thế nào rồi?”
“Đã tìm được người tới.”
“Bảo bọn họ động thủ đi.” Dương Văn Lễ cười lạnh.
Quản sự gật đầu, lập tức đi ra ngoài, ngay sau đó nói với hai người cao to ở cửa: “Đi thôi, trói bọn hắn lại.”
Hai người lập tức ra khỏi khách điếm, nhìn trái nhìn phải, bắt gặp hai tên ăn mày đang đứng trong góc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa khách điếm.
Không đợi hai tên ăn mày phản ứng lại, đã đi nhanh tới, đấm mạnh mỗi người một cái.
Hai tên ăn mày trực tiếp bị đánh cho choáng váng, lúc muốn phản kháng đã không còn kịp, bị hai người ánh mắt trừng trừng kéo vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Trên đường người đi lại vội vã, nhìn thấy dáng dấp hai người cao lớn, cũng không dám quản, vội vàng đi qua
Bọn họ vừa bị kéo vào hẻm, ở khách điếm Dương Văn Lễ dẫn theo quản sự bước ra ngoài.
Lúc đi tới cửa liếc mắt nhìn về phía con hẻm kia, hừ lạnh một tiếng: “Còn muốn theo dõi ta? Chuyện quỷ gì vậy?”
Hai ngày trước Dương Văn Lễ phát hiện hành tung của hai tên ăn mày này, ít nhiều đoán được là ai phái tới.
Không thể tưởng được, muội muội kia của hắn hiện tại thật sự có tiền đồ, lại dám cho người theo dõi hắn.
“Đi, chúng ta đi chúc mừng tiệc Tân gia của cháu gái ta.” Dương Văn Lễ trầm mặt, sải bước đi về phía Cố gia.
Quản sự vội vàng gọi hai người đàn ông cao to đuổi theo.
Bọn họ bên này mới vừa đi một lát, bên trong khách điếm lại có hai người đi ra một nam một nữ hai, nhìn tư thái hẳn là tiểu phu thê mới thành thân. Phía sau bọn họ còn dẫn theo hạ nhân, trong tay cầm mấy hộp quà.
Hai vợ chồng này, chính là Đậu Phụ Khang và Đoàn Uyển vừa mới thành thân cách đây không lâu.
Đoạn Uyển quay đầu lại nhìn mấy hộp quà kia một cái, cười nói với trượng phu bên cạnh: “Không ngờ chúng ta tới đúng lúc như vậy, hôm qua mới vừa đến phủ Tuyên Hòa, hôm nay đụng ngày tân gia của Vân Đông các nàng, may mắn lúc đến có mang theo lễ vật, bằng không sáng sớm thế này cũng không có chỗ nào mua rồi.”
“Đi thôi, cho bọn họ một bất ngờ.” Đậu Phụ Khang cười nói.
Mấy người vừa mưới ra khỏi khách điếm, bước chân Đậu Phụ Khang đột nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn về hẻm nhỏ.
“Phu quân, làm sao vậy?”
“Hình như bên kia có tiếng động.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời bước đến phía hẻm nhỏ.
Ai ngờ vừa mới đi đến đầu hẻm, đã nhìn hai người ăn xin nằm dưới đất, trên người đầy vết thương, cái này cũng thôi đi, có đôi khi giữa ăn mày sẽ có chuyện đánh nhau vì một cái màn thầu.
Nhưng trên người hai người này lại bị trói bằng dây thừng, dây thừng vô cùng chắc chắn, miệng cũng bị nhét vải.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người ăn mày cũng ngẩng đầu nhìn lại, lập tức có chút vội vàng cố hết sức lắc lắc đầu về phía bọn họ.
Đậu Phụ Khang phân phó gã sai vặt phía sau: “Cởi trói cho bọn họ.”
Gã sai vặt kia nhanh chóng bước tới, rút vải trong miệng hai người ra, sau đó cắt đứt dây thừng trên người bọn họ.
Hai tên ăn mày liên tục nói lời cảm ơn, người có khuôn mặt lớn hơn vẫn còn có chút lo lắng, muốn đứng dậy, lại không đứng thẳng được, nặng nề ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Còn gã sai vặt bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn dậy.
Tên ăn mày kia ăn đau nhếch miệng, nhìn về phía đệ đệ: “Ngươi còn có thể đi không?”
Người nhỏ lúc bị đánh, được ca ca bảo vệ, vết thương cũng không nặng lắm, chỉ là tay không được tự nhiên. Bởi vậy gật đầu: “Còn có thể đi.”
“Vậy ngươi nhanh chóng chạy tới phố Lan Giang nói cho Cố chủ nhân.”
Tiểu đệ ăn mày ‘ vâng ’ một tiếng, sau đó đỡ lấy tay, chạy ra khỏi hẻm.
Nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, ca ca ăn mày mới nhíu mày nói: “Cũng không biết tới kịp hay không.”
Nói xong, hắn lại cảm tạ mấy người Đậu Phụ Khang.
Đậu Phụ Khang xua xua tay có chút suy tư hỏi: “Vừa rồi người nói phố Lan Giang? Cố chủ nhân? Không phải đó là Cố Vân Đông chứ?”
Tên ăn mày sửng sốt: “Công tử, người quen sao?”