Chương 844: Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao?
Dương Văn Lễ trên mặt đều là mồ hôi, biểu tình thoạt nhìn có chút chật vật, hốc mắt ửng đỏ cả người run rẩy, nhìn chằm chằm vào xe ngựa: “Tiểu muội, tiểu muội ngươi gặp mặt ta một lần đi, chúng ta nói chuyện một lát được không? Giải thích rõ ràng những hiểu lầm ……”
Mẹ kiếp!!
Trong lòng Đồng Thủy Đào nháy mắt thầm mắng một câu, kẻ này lại bắt đầu diễn kịch.
Nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa, muốn đi qua đánh Dương Văn Lễ ngất xỉu kéo đi.
“Thủy Đào, chờ một chút.” Màn xe lúc này bị kéo ra, Dương Liễu ngước mắt nhìn vẻ mặt vui sướng của Dương Văn Lễ, hơi thở dài, nói: “Được, chúng ta nói chuyện.”
Bên này cách tửu lầu Cẩm Tú không xa, Dương Liễu dứt khoát chọn địa điểm đó.
Bà cũng muốn không để ý tới Dương Văn Lễ, nhưng Vân Đông nói đúng, nếu ông ta vội vàng nhận lại mình như vậy, chắc chắn có mục đích riêng. Nếu đã như vậy, ông ta căn bản sẽ không từ bỏ việc tới tìm bà.
Cho dù hôm nay bà né đi, vậy ngày mai ngày mốt, ông ta cũng sẽ tìm được cơ hội.
Đây là chuyện của bà, bà cũng không thể trốn tránh đằng sau đến ngay cả người cũng không thấy.
Buông màn xe, Dương Liễu phân phó Đồng Thủy Đào: “Đi thôi.” Ngay sau đó nói với Thiệu Âm bên trong xe: “Phải làm phiền bà thông gia đi cùng ta một chuyến rồi.”
Thiệu Âm xua xua tay: “Này có là gì đâu, đều là người một nhà, đừng nói lời khách khí như vậy.”
Ngoài xe, Đồng Thủy Đào hung hăng trừng mắt liếc nhìn Dương Văn Lễ, sau đó nhảy lên xe ngựa, kéo dây cương, xe ngựa rẽ sang một hướng khác trực tiếp rời đi.
Bên kia Dương Văn Lễ đang muốn trèo lên xe ngựa, kết quả người ta ngay cả xe ngựa cũng không cho hắn lên, nhất thời sắc mặt đen kịt, đầy oán hận.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để nổi giận, Dương Văn Lễ thu liễm lại vẻ mặt, vội vã chạy tới tửu lầu Cẩm Tú.
Đợi đến khi hắn đến, Dương Liễu đã ở trong phòng lầu hai ngồi chờ hắn. Thiệu Âm không vào phòng, chỉ có Đồng Thủy Đào đứng phía sau Dương Liễu, lấy tư thái chờ bảo vệ.
Dương Văn Lễ vào cửa, rốt cuộc không nhịn được oán giận một câu: “Ngươi cũng thật là, đường xa như vậy, cũng không biết để cho ta lên xe, lễ nghĩa đều quên mất.”
Dương Liễu cười nhạo, cũng không để ý tới hắn, trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì với ta, có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta còn có việc.”
Dương Văn Lễ ngồi đối diện bà, rót một một ly trà, chờ đến khi hô hấp vững vàng mới lên tiếng.
“Tiểu muội, đại ca đặc biệt xin lỗi ngươi. Chuyện năm đó, xác thật là do đại ca không đúng, lúc ấy suy nghĩ của ta quá cực đoan. Đại ca cũng không có cách nào, lúc ấy ta xuất phát đi đón ngươi, thừa nhận rất nhiều áp lực, ta……”
Dương Liễu giơ tay lên, trực tiếp cắt ngang lời ông ta nói: “Ngươi vẫn nên nói thẳng ngươi rốt cuộc có mục đích gì đi, ta cũng không còn nhỏ nữa, không phải là lúc mười lăm tuổi, cũng không còn độ tuổi ngươi nói cái gì thì nghe cái đó. Những lời ngươi nói, ta cũng sẽ không tin, cho dù hôm nay ngươi có quỳ gối trước mặt ta khóc lóc thảm thiết cũng vô dụng, ta biết tất cả đều là giả.”
Sắc mặt Dương Văn Lễ trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Dương Liễu thấy được, bà chậm rãi lắc đầu: “Vân Đông đã nói với ta, Dương gia ở huyện An Nghi làm ăn không được, có phải người không có kế hoạch gì để làm, nên muốn đánh chủ ý lên nhà của chúng ta, đúng không? Vậy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta sẽ không giúp ngươi. Mười tám năm trước, ta và Dương gia đã không có quan hệ.”
Tay Dương Văn Lễ đột nhiên siết chặt, hắn hít sâu một hơi: “Dương Liễu, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”
“Tuyệt tình? Ta bất quá chỉ là không giúp ngươi mà thôi, làm sao so được với những hành động năm đó của ngươi?”
Muốn nói đến tuyệt tình, ai có thể so được với ông ta?
Dương Liễu cười tự giễu một tiếng: “Dương Văn Lễ, ngươi đi đi, rời khỏi phủ Tuyên Hòa. Ta sẽ không so đo chuyện của mười tám năm trước, nhưng nếu như ngươi lại đến dây dưa, ta cũng không ngại báo thù, để ngươi biết không phải chuyện gì cũng chỉ cần nói xin lỗi là được.”
Dương Văn Lễ bất ngờ nhìn bà: “Ngươi muốn đối phó ta?”
Dương Liễu chậm rãi hít sâu một hơi: “…… Đúng.”
Dương Văn Lễ đột nhiên đứng lên, đập tay lên bàn: “Dương Liễu, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Đồng Thủy Đào thấy hắn đập bàn, lập tức đứng chắn trước mặt Dương Liễu: “Ngươi làm gì vậy? Ngồi xuống.”
Dương Văn Lễ: “……” Một nha đầu thối hạ tiện, lại dám to tiếng với hắn?
Hắn chỉ chỉ Đồng Thủy Đào, lại chỉ chỉ Dương Liễu: “Được, được lắm, ta xem như đã hiểu rõ, ngươi đây là có tiền có thế, nên khinh thường đại ca. Được, Dương Liễu, ta thật sự nhìn lầm ngươi.”
Dương Liễu cảm thấy ông ta nói quả thực quá buồn cười: “Bất luận ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại những lời ta cần nói đều đã nói, nếu ngươi không đi, sẽ không có kết quả tốt. Còn có, về sau cũng không cần tiếp tục đến tìm ta, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa.”
“Ngươi cho rằng ta phải tìm ngươi sao? Được, ta đi, về sau chúng ta gặp lại chính là kẻ thù.”
Dương Văn Lễ nói xong, đột nhiên vung tay áo, xoay người rời khỏi phòng.
Ngay sau đó đen mặt, vội vàng đi xuống lầu.
Quản sự đã sớm chờ ở đó vội vàng lên đón: “Lão gia, thế nào?”
“Ngươi nói thế nào? Nếu ta tiếp tục ở lại đó, nàng ta cũng có thể cho người giết ta.” Dương Văn Lễ hung tợn quay đầu nhìn thoáng qua tửu lâu Cẩm Tú.
Quản sự vừa nghe xong, biết chuyện đã hỏng rồi, lão gia không nhịn được nóng nảy, lúc này thật sự hoàn toàn đắc tội với người ta rồi.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ thở dài một hơi, hỏi: “Vậy tiếp theo làm sao bây giờ?”
Dương Văn Lễ nghiến răng nghiến lợi: “Không biết, về trước đã.”
Quản sự chỉ có thể theo hắn vội vàng trở về khách điếm.
Bọn họ vừa đi, trong một góc xuất hiện hai người có dáng vẻ giống ăn mày.
“Ca, người họ Dương này đi tìm Cố phu nhân, chúng ta có cần nói cho Cố chủ nhân không?”
“Không cần, có Thủy Đào cô nương ở đó, chúng ta chỉ cần tiếp tục nhìn chằm chằm hắn là được.”
Nói xong, hai người lại tiếp tục đi theo.
Không bao lâu, Dương Liễu mới từ trong tửu lầu đi ra, nhìn sắc trời âm u bên ngoài, thở ra một hơi.
Trải qua một lần như vậy, lúc bọn họ đến Tân Minh Các trời cũng đã khuya.
Cố Vân Đông suýt chút nữa cho rằng đã xảy ra chuyện, muốn phái người đi tìm, cũng may thấy các nàng tới kịp.
Đồng Thủy Đào thừa dịp hai người Dương Liễu vào cửa, chậm lại một bước kể lại chuyện của Dương Văn Lễ.
Cố Vân Đông hơi híp mắt, quả nhiên, Dương Văn Lễ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô gật đầu, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ.
Sau đó, hai người ăn mày cũng báo cáo hành tung của Dương Văn Lễ cho cô.
Hôm nay Dương Văn Lễ ra ngoài chặn xe ngựa của Cố gia, thật sự là ngoài ý muốn mà thôi. Vốn dĩ hắn đang ăn cơm ở gần đó, kết quả thấy được Đồng Thủy Đào ngồi trên xe ngựa, nhận ra thân phận của nàng.
Vì thế nhìn nhiều thêm, lại nhìn thấy Dương Liễu vén mành xe nhìn ra bên ngoài.
Cố Vân Đông cho hai ăn mày một lượng bạc vụn, bảo bọn họ tiếp tục theo dõi.
Theo dõi cho đến khi hắn rời khỏi phủ Tuyên Hòa mới thôi.
Nhưng mà người này cũng kỳ quái, sau khi gặp mặt Dương Liễu, không trở về huyện An Nghi, cũng không ra khỏi khách điếm.
Cả ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, lại thêm một đoạn thời gian không có động tĩnh.