Chương 843: Ta không có mặt mũi
Cố Vân Đông và Nhiếp Song không khỏi liếc nhìn nhau, khó hiểu.
“Bá mẫu?”
Đái phu nhân thở ra một hơi, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn hai người cười nói: “Vân Đông, Song nha đầu, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn ngừng hợp tác.”
Nhiếp Song kinh hãi: “Bá mẫu, người nói gì vậy?”
Đái phu nhân cười nói: “Đừng vội, các ngươi nghe một chút suy nghĩ của ta. Lúc trước quả thật ta đã nói, ba người chúng ta sẽ hợp tác mở Tân Minh Các khắp nơi trong triều Đại Tấn, lúc ấy nói vậy, thật sự vì nhất thời đầu óc nóng lên, nhìn các ngươi tuổi trẻ tràn đầy sức sống, khí thế ngất trời, trong lòng cũng có một ngọn lửa thiêu đốt, rất nhiều tình huống thực tế lại không suy xét rõ ràng.”
Cố Vân Đông nghe vậy cũng trở nên suy tư, cô đại khái có thể đoán được Đái phu nhân nghĩ gì.
“Tân Minh Các đầu tiên mở ra ở phủ Tuyên Hòa, ta cũng đã góp hết sức lực. Ba người chúng ta cùng nhau hợp tác, Vân Đông phụ trách tất cả đồ ăn, kế hoạch và phương hướng khai trương cửa hàng, Nhiếp Song đóng góp tiền và nhân lực, ta chuẩn bị tuyên truyền và nhân mạch. Mọi người đều có xuất lực, hợp tác cùng nhau cũng vô cùng tốt. Cho nên tiền chia hoa hồng của Tân Minh Các ở phủ Tuyên Hòa, ta cảm thấy yên tâm và thoải mái mà nhận.”
“Nhưng mà kinh thành và phủ Vạn Khánh, ta lại không đóng góp chút sức lực nào. Cửa hàng ở kinh thành là do Song nha đầu mua, khai trương, tuyển dụng thậm chí hoạt động tuyên truyền cũng đều do Vân Đông phụ trách. Hơn nữa ở phủ Vạn Khánh người liên hệ hợp tác với Đoàn Uyển cũng là Vân Đông, phương diện khai trương cũng do Song nha đầu tự mình gánh vác.”
Chi nhánh ở hai nơi, bà nửa điểm tác dụng cũng không có. Không có nhân mạch, cũng không có cách nào để đóng góp.
Nếu còn muốn duỗi tay lấy không tiền ở hai nơi này, bà cảm thấy không có mặt mũi, nóng nảy đến hoảng sợ.
Hiện giờ bà với Vân Đông và Nhiếp Song có quan hệ tốt, tính tình hai người này lại hào phóng, nhớ lúc mới bắt đầu ba người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, có giao tình cho nên cũng không để ý.
Nhưng về sau thì sao? Chẳng lẽ cứ mãi như vậy, bà lấy tiền thành thói quen, không có một chút hổ thẹn với lương tâm, quan hệ của ba người các nàng sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Thay vì như thế, chi bằng hiện tại rút ra.
“Cho nên ta nghĩ, ta cũng giống như Tần phu nhân và đại tiểu thư Đoàn gia, hợp tác với hai người các ngươi, phụ trách làm chủ nhân của Tân Minh Các ở phủ Tuyên Hòa, cũng chỉ lấy tiền chia hoa hồng của cửa hàng này.”
Tần phu nhân Cát thị chỉ lấy phần hoa hồng ở kinh thành.
Đoàn Uyển lấy hoa hồng của phủ Vạn Khánh.
Vậy bà, có thể dùng sức ở phủ Tuyên Hòa, hơn nữa tác dụng không nhỏ, nên lấy phần hoa hồng ở phủ Tuyên Hòa.
Đái phu nhân cảm thấy tính như vậy mới hợp lý.
Nhiếp Song lại đột ngột đứng lên: “Như vậy làm sao được? Lúc trước chúng ta đều đã đồng ý, làm sao có đạo lý để người rời đi? Vậy chúng ta sẽ trở thành ai chứ?”
Đái phu nhân nhìn nàng như nhìn con gái mình, nhịn không được lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cố Vân Đông: “Vân Đông, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhiếp Song cũng nhìn sang Cố Vân Đông.
Cô trầm mặc một lát, nói: “Cháu cũng không đồng ý.”
Đái phu nhân nhíu mày: “Vân Đông, ta cho rằng suy nghĩ của ngươi sẽ cẩn thận và chín chắn hơn. Ta và các ngươi không giống nhau, các ngươi còn trẻ, ta lại là người đã có con cháu, cho nên quan hệ của gia đình ta cũng sẽ phức tạp hơn các ngươi nhiều.”
Huống chi hiện tại, con dâu vừa mới sinh hài tử, lại bị nhà mẹ đẻ thúc ép nhiều lần hỏi chuyện Tân Minh Các. Đái phu nhân cũng bởi vì việc này, mới có thể suy nghĩ cặn kẽ sau đó ra quyết định như vậy.
“Tương lai các ngươi còn mở rất nhiều cửa hàng, ta lại không thể nào ra ngoài giúp đỡ các ngươi, phân chia như vậy vô cùng không đều, nếu ta lấy số tiền hoa hồng đó, ta không có mặt mũi.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Xác thật, bá mẫu nói cũng có đạo lý. Nhưng nói chuyện làm ăn, cũng không có đạo lý Tân Minh Các vừa mới xây dựng lên tên tuổi lại một chân đá người ra, vậy chúng ta sẽ trở thành người nào? Còn ai dám hợp tác với chúng ta nữa?”
Ở hiện đại có bao nhiêu công ty, những nguyên lão cùng nhau gây dựng sự nghiệp không phải làm việc gì cũng ăn chia hoa hồng đấy sao.
Vào lúc Tân Minh Các còn chưa mở ra, là ba người các nàng từng bước từng bước mò mẫm cùng nhau chống đỡ.
Bởi vì có cửa hàng thứ nhất, nên Tân Minh Các ở kinh thành mới có thể mở thuận lợi như vậy, chỉ cần tuân theo khuôn mẫu, Cố Vân Đông hoàn toàn không cần nhọc lòng nhiều.
Cho nên công lao của Đái phu nhân bày ra ở đó, mọi người đều thấy được. Nếu lợi dụng xong rồi thì đuổi người đi, vậy lúc trước hiệp nghị làm gì?
Đái phu nhân ngẩn ra, ngẫm lại cũng đúng.
Nếu việc này truyền ra ngoài, vậy người khác sẽ nói Cố Vân Đông và Nhiếp Song như thế nào? Sẽ thấy Tân Minh Các như thế nào?
Chuyện làm ăn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng mà……
“Nhưng để cho ta lấy tiền chia hoa hồng như vậy, quả thật ta cũng làm không được.”
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: “Vậy chi bằng như thế này, bá mẫu lấy ít đi một chút.”
Đái phu nhân dừng lại, bắt đầu trầm tư.
Sau một lúc lâu, có chút do dự gật đầu.
Nhiếp Song nhìn trái nhìn phải, há miệng thở dốc còn muốn nói gì đó, nhưng thấy hai người đều đồng ý, nên cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi xuống.
Thời gian sau đó, ba người bắt đầu thương lượng rốt cuộc Đái phu nhân lấy bao nhiêu tiền hoa hồng là hợp lý.
Trải qua nửa canh giờ thảo luận, cuối cùng quyết định bà lấy nửa tiền hoa hồng.
Hơn nữa kỳ hạn là mười năm, mười năm sau, Đái phu nhân chỉ lấy tiền hoa hồng của Tân Minh Các ở phủ Tuyên Hòa.
Đương nhiên, sau này chuyện mở chi nhánh bà cũng sẽ không nhúng tay vào. Tất cả đều do Cố Vân Đông và Nhiếp Song toàn quyền phụ trách.
Cố Vân Đông lập tức cảm giác như bị bệnh Alexander*, trên thực tế công việc kinh doanh chính của cô là …… Cố Ký.
(*Bệnh Alexander là một loại rối loạn hệ thần kinh hiếm gặp)
Ba người thương lượng xong, cuối cùng đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thanh thản ổn định ăn một bữa cơm.
Sau buổi trưa, Đái phu nhân và Nhiếp Song còn có việc nên lập tức rời đi.
Trước khi lên xe ngựa, Đái phu nhân không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, tâm tình lại cảm thấy ấm áp.
Tuy rằng người đề cập đến vấn đề không cần chia hoa hồng là bà nói, nhưng nếu Vân Đông và Nhiếp Song thật sự đáp ứng, trong lòng bà cũng tuyệt đối không thoải mái, e rằng sẽ cảm thấy hai người này quá mức vô tình.
Bây giờ xử lý như vậy, lại cho bà sự tôn trọng và bậc thang lớn nhất.
Đái phu nhân lắc đầu bật cười, con người chính là phức tạp như vậy đấy.
Rõ ràng là bà nói ra, rồi lại cố tình không hy vọng người khác không hề cố kỵ mà đồng ý.
Đái phu nhân thở ra một hơi, xoay người lên xe ngựa.
Cố Vân Đông đi đến cạnh quầy, nhìn xe ngựa của các nàng rời đi. Khâu ma ma đang ở đó gảy bàn tính, nghe thấy tiếng động ngước nhìn cô một cái, cười nói: “Chủ nhân cũng muốn trở về sao?”
Cố Vân Đông lại lắc đầu: “Sau bữa trưa, mẹ ta và mẹ chồng sẽ qua đây, ta ở đây chờ các nàng. Ngươi làm việc đi, không cần tiếp đón ta.”
Khâu ma ma gật đầu, tiếp tục xem giấy tờ hôm nay.
Nhưng mà lúc này Dương Liễu và Thiệu Âm ra cửa tới Tân Minh Các lại không vui vẻ lắm.
Xe ngựa của các nàng chạy được một nửa, trước mặt đột nhiên có một người lao tới, trực tiếp chặn trước đầu xe ngựa.
Người đánh xe là Đồng Thủy Đào, được Cố Vân Đông lưu lại để dẫn các nàng tới đây.
Nhìn thấy có người lao tới, cả người Đồng Thủy Đào trở nên cáu kỉnh, hận không thể trực tiếp giơ roi lập tức rời đi, lướt qua người đó.
Nhưng cuối cùng nàng nhớ ra đây là trên đường cái, cho nên chỉ có thể dùng vẻ mặt không thiện cảm nhìn hắn: “Dương lão gia, ngươi làm gì vậy?”