Chương 842: Chu Hán chuẩn bị rời đi
Mãi đến khi xe ngựa dừng ở khách điếm cách tiệm thuốc Thiệu Ký không xa, Cố Vân Đông mới chợt nhận ra.
Cô vỗ mạnh vào trán mình một cái: "Tại sao ta lại quên mất hắn chứ."
Thiệu Thanh Viễn cười cười, dẫn cô đi vào khách điếm, đúng lúc Chu Hán bên đó đang thu dọn đồ, hắn định ngày mai sẽ trở về. Đến phủ Tuyên Hoà cũng đã được mấy ngày, mọi việc đã xong xuôi, còn đặt một đơn hàng nhỏ khác, chuyển hàng đến lân cận huyện An Nghi.
Không ngờ còn chưa thu dọn xong, Thiệu Thanh Viễn đã tới, Chu Hán có chút kinh ngạc.
"Xem ra bọn ta tới kịp lúc, nếu đến chậm một ngày, thì Chu đại ca đã quay về rồi." Thiệu Thanh Viễn đi theo Chu Hán đi vào phòng.
Chu Hán cười ha hả rót cho hai người chén trà, rồi mới hỏi lí do hai người đến đây.
Biết được hai người đến đây để nghe ngóng về chuyện của Dương gia, Chu Hán vô cùng khó hiểu.
Vốn nghĩ tưởng rằng sau khi bọn họ rời khỏi huyện An Nghi sẽ không còn dính dáng gì đến Dương gia nữa, đâu ngờ rằng bọn họ lại quan tâm đến Dương gia như vậy.
Có điều Chu Hán thường xuyên buôn bán ở bên ngoài, chuyện của Dương gia thì những gì hắn biết lần trước đều nói hết với bọn họ rồi.
Thế nhưng…
"Ta muốn hỏi về chuyện đại tiểu thư của Dương gia, Dương Văn Lễ còn có một người muội muội đúng không?"
Chuyện này thật sự làm Chu Hán kinh ngạc, Dương Văn Lễ đúng thật là có một người muội muội, nhưng không phải là mười tám năm trước đã không còn rồi sao?
Hắn không khỏi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Chuyện này thật sự ta không rõ lắm, không dấu gì các ngươi, mười tám năm trước nhà ta không ở trong thị trấn, mà trong một thôn nhỏ ở dưới thị trấn. Mười năm trước mới ở lại trong trấn lấy vợ sinh con, cho nên chuyện của đại tiểu thư Dương gia, ta cũng không rõ lắm, chỉ tình cờ nghe được người ta kể lại là năm đó nàng đi ra ngoài, gặp chuyện xấu nghĩ không thông đã nhảy xuống sông."
Nói xong hắn lắc đầu: "Muốn ta nói, cho dù có chuyện gì đi nữa, tính mạng là quan trọng nhất, so với sinh mệnh thì những việc khác là chuyện nhỏ."
Hắn tuy chưa nói đến Dương Liễu đã gặp phải chuyện gì, nhưng thông qua cử chỉ và lời nói của hắn, chắc hắn chỉ biết sơ sơ.
Rốt cuộc là vào nam ra bắc gặp nhiều chuyện, nhận xét càng thêm thông thấu.
"Vậy huynh có biết lúc đại tiểu thư Dương gia sảy ra chuyện không may, vợ chồng Dương Chí Dũng có phản ứng thế nào không?"
Phản ứng?
Chuyện này Chu Hán cũng không biết, hắn lắc đầu.
Thiệu Thanh Viễn trầm tư một lúc, quay qua nói với Chu Hán: "Việc này, Chu đại ca lần này trở về huyện An Nghi, có thể giúp bọn ta nghe ngóng một chút về chuyện của đại tiểu thư Dương gia, nhất là lúc bà gặp chuyện không may, hai vợ chồng Dương Chí Dũng có phản ứng gì về chuyện này."
Chu Hán tuy có chút kỳ lạ về việc bọn họ quan tâm đến Dương gia, nhưng chỉ là nhân tiện mà thôi nên đã nhanh chóng đồng ý.
"Không vấn đề."
" Vậy làm phiền Chu đại ca, ngày mai mọi người khởi hành sớm, vợ chồng bọn ta có lẽ không có cách nào tiễn các ngươi đi được, hôm nay đành tạm biệt các huynh sớm." Thiệu Thanh Viễn nói xong, dặn dò Thiệu Văn: "Đi đến chỗ xe ngựa lấy đồ vào đây."
Chu Hán lập tức hiểu ra vội vàng từ chối: "Làm gì vậy? Chuyến này ngươi đã đưa tiền công rồi, ta làm sao có thể nhận nhiều đồ như vậy."
"Đều là một chút đặc sản của phủ Tuyên Hoà, nhà làm, không phải mua ở bên ngoài, Chu đại ca cầm lấy đi."
Nghe là nhà làm, Chu Hán cũng không ngại ngùng mà từ chối nữa, nghĩ lại vẫn nên nhận.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cùng hắn nói chuyện thêm một lúc rồi mới lên xe ngựa rời khỏi khách điếm.
Sau khi bọn họ rời đi, Chu Hán mới đi xem những món đồ đặt trên bàn kia.
Vừa nhìn, tròng mắt của hắn thiếu chút nữa thì bay ra ngoài.
Đường trắng, đồ hộp, mứt hoa quả, những món này đều là nhà làm? Những đồ này đều không hề rẻ?
Hơn nữa lại còn nặng như vậy!
Hai người Cố Vân Đông đã rời khỏi khách điếm được một lúc, sắc trời đã dần tối lại.
Không có được tin tức từ chỗ Chu Hán, trước mắt chỉ có thể chờ.
Về phần bên phía Dương Văn Lễ, Cố Vân Đông cũng đã cho người quan sát mọi động tĩnh của ông ta, sợ ông ta lại tìm đến cửa một lần nữa.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, phía Dương Văn Lễ cũng rất yên tĩnh, vẫn luôn không xuất hiện.
Cố Vân Đông còn cảm thấy kỳ lạ, tên này không phải lại đang lên kế hoạch làm trò gì chứ?
Tại phủ Tuyên Hoà, Cố Vân Đông không sợ Dương Văn Lễ làm ra chuyện gì, cô chỉ sợ phiền phức.
Nhưng cô cũng không có thời gian để quan sát Dương Văn Lễ, quay về phủ Tuyên Hoà đã được vài ngày, bởi vì chữa bệnh cho Dương Liễu, nên cô chỉ tập trung tinh thần chú ý quan tâm bà ấy, về chuyện làm ăn lại không quan tâm.
Hiện tại bệnh tình của Dương Liễu đã được chữa trị, cũng đến lúc cô sắp xếp lại mọi việc.
Cố Vân Đông đi đến Cố Ký xem sổ sách trước, nhìn thấy công việc làm ăn hưng thịnh hơn trước cũng cảm thấy yên tâm.
Cô đi qua Tân Minh Các, biết Khâu ma ma đang ở đây, mọi việc đều không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi cô trở về vẫn chưa gặp Đái phu nhân, cho nên ngày hôm đó đã hẹn gặp Đái phu nhân và Nhiếp Song họp tại Tân Minh Các.
Cho người bưng trà và điểm tâm đến phòng, Cố Vân Đông đã nói hết những chuyện về việc mở quán trà mới ở kinh thành.
Lúc trước cô cũng có viết thư, nhưng dù sao trong thư cũng không thể nào nói rõ ràng, bây giờ cô mới nói hết một lượt về chuyện ở kinh thành.
Hợp tác cùng Cát thị, về bối cảnh thân phận của chưởng quầy và nữ tiểu nhị mới chiêu mộ, về đào tạo nhân tài, và dự định trong tương lai muốn mở Tân Minh Các thứ hai, Cố Vân Đông nói hết một lần tất cả mọi chuyện.
Việc làm ăn ở kinh thành đương nhiên không nói nhiều được, tuy Cố Vân Đông đã rời đi sau khi khai trương được vài ngày, nhưng chắc chắn cũng không tệ.
"Đúng rồi, còn bên phủ Vạn Khánh, Đoàn Uyển đại tiểu thư của Đoàn gia cũng muốn mở một cửa hàng theo phương thức góp vốn, có điều nàng vừa kết hôn, có khai trương hay không còn phải xem thương lượng với phu gia bên kia thế nào."
Nhiếp Song nghe được trái lại rất hưng phấn: "Vậy mở thôi, Tân Minh Các được chào đón như vậy, mở ở đâu cũng không lo không có khách."
Cố Vân Đông nghe vậy thì lắc đầu: "Chỉ là sắp tới ta không có thời gian đi đến phủ Vạn Khánh, bên đó khai trương cũng cần phải có người quen thuộc với quá trình."
Bây giờ không có người thích hợp để chọn.
Nhiếp Song lập tức đứng lên: "Không sao, muội đi."
Cố Vân Đông và Đái phu nhân kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Muội?"
Khoé miệng Cố Vân Đông giật lên: "Muội đừng quên, tháng năm này muội phải thành hôn, bây giờ đã là tháng ba, muội muốn đi phủ Vạn Khánh, ở được vài ngày đã phải trở về rồi."
Nhiếp Song xua xua tay: "Đợi muội thành hôn xong rồi đi không được sao? Muội đã nói với Liễu Duy rồi, sau khi thành hôn muội vẫn muốn tiếp tục làm buôn bán, hắn đồng ý, vô cùng đồng ý. Hơn nữa bọn muội cũng rất muốn rời khỏi phủ Tuyên Hoà đi sang nơi khác du ngoạn, sau khi thành hôn chẳng phải đúng lúc có cơ hội sao? Đúng không?"
Cố Vân Đông: ".." Các ngươi thế mà đã thương lượng xong rồi???
Hai người này kết hôn, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Cô không nhịn được mà vuốt trán, một lúc sau, quay đầu nhìn về phía Đái phu nhân: "Bá mẫu, người cảm thấy sao?"
Đái phu nhân không biết đang suy nghĩ gì, cuộc họp này, bà ấy có vẻ khá im lặng.