Chương 841: Hạnh Phúc khi đó
Nói đến chuyện cũ tâm trạng vẫn khó chịu như trước.
Vốn cho là sẽ không bao giờ nhắc đến những chuyện đó nữa, nhưng tại thời khắc nhìn thấy Dương Văn Lễ, mọi ký ức đều tràn về.
Hốc mắt Dương Liễu đỏ ửng, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Cố Vân Đông trước mặt nói: "Sau này, đợi đến lúc ta tỉnh lại một lần nữa, đã gặp cha của con. Ta bị cuốn trôi tới hạ du, đúng lúc cha con nhìn thấy, ông ấy chạy đến bờ sông vớt ta lên, đưa ta đến ý quán cứu chữa, ta mới có thể sống sót."
Sau khi tỉnh lại, bà bị choáng váng trong thời gian dài.
Cho dù được cứu sống thì thế nào, bà vẫn lẻ loi một mình, không có nhà để về, con đường phía trước còn dài đằng đẵng, nhưng bà một chút hy vọng cũng không có.
Lúc đó sau khi Dương Liễu mở mắt thì một câu cũng không nói, suốt hai ngày trời đều là Cố Đại Giang chăm sóc bà.
Về sau bà mới hiểu ra nếu như ông trời đã cho bà một con đường sống, bà sẽ không coi thường tính mạng của mình, cho dù là không có người thân hay thế nào đi chăng nữa? Bà vẫn nên yêu bản thân mình hơn.
Bà suy tư một hồi lâu, quyết định đi tìm những tỷ tỷ trước kia.
Cho nên bà đã quyết định quay trở lại phủ Vĩnh Ninh, đến đó làm lại hộ tịch, rồi cùng mấy người tỷ tỷ nương tựa vào nhau mà sống.
Bà nói lời cảm ơn với Cố Đại Giang, tiếc là lúc đó trong người bà không còn tiền, cũng không cầm thêm được bất cứ thứ gì, chỉ có thể vay nợ trước sau này sẽ trả.
Sau khi đợi sức khoẻ của bình phục một chút, bà quyết định lên đường.
Nhưng Dương Liễu cuối cùng cũng là tiểu thư khuê các, từ trước đến giờ chưa từng một mình đi ra khỏi nhà, đừng nói là sống một mình tại một nơi xa lạ, coi như An Nghi là một thị trấn ở vùng ngoại ô, cũng không chắc rằng bà có thể đến nơi an toàn.
Cuối cùng vẫn là Cố Đại Giang đưa bà đi đến phủ thành.
Đến được phủ thành Cố Đại Giang đưa bà đi đến phủ nha, là Dương Liễu làm hộ tịch cho chính mình.
Tên văn thư ở nha môn nhìn thấy Dương Liễu trở về còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, nghe nói bà muốn lập hộ, ít nhiều cũng đoán được gì đó. Nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chuyện này kỳ thật cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Dương liễu làm hộ tịch rất thuận lợi, sau khi ra ngoài thì có ý định đi tìm tỷ tỷ.
Cố Đại Giang không an tâm về bà, nghe mà nói đến địa chỉ đó cũng phải đi hết một hai ngày, Dương Liễu một mình đi như vậy, thật khó để không xảy ra chuyện gì.
Dương Liễu cũng phát hiện bản thân vốn không tin tưởng người khác, nhưng lại tin tưởng Cố Đại Giang.
Cuối cùng Cố Đại Giang quyết định sẽ đưa bà đi.
Lần mà ông đi đến phủ thành chính là đi theo chưởng quầy đến để làm việc, sau khi làm xong việc chưởng quầy đối đãi với ông cũng rất tốt, khi ông đến xin nghỉ đã đồng ý, hơn nữa còn đồng ý giúp ông giấu chuyện này với nhà cũ Cố gia.
Nhưng cuối cùng Dương Liễu cũng không gặp được vấy vị tỷ tỷ đó.
Trên đường đi Cố Đại Giang đã bộc bạch tâm tình, cầu hôn Dương Liễu làm vợ.
Dương Liễu tất nhiên cũng có hảo cảm với ông, chỉ là qua những chuyện mà bản thân đã trải qua bà có chút không tự tin.
Nhưng đãi ngộ của Cố Đại Giang ở Cố gia, sao ông không sợ Dương Liễu phải chịu khổ chứ? Ông cũng phải dồn hết dũng khí mới dám nói những lời như vậy.
Hai người đều bị người nhà làm tổn thương, chỉ có thể cảm thông sưởi ấm lẫn nhau, cuối cùng đã về bên nhau.
Nghĩ đến lúc đó cùng Cố Đại Giang rất hạnh phúc, sắc mặt của Dương Liễu cũng tốt lên.
Cả đời này bà không hối hận việc đã chấp nhận Cố Đại Giang, trở thành vợ của ông.
Quay đầu sang hướng khác cũng nhìn thấy khuôn mặt đang vô cùng xúc động của Cố Đại Giang, thấp giọng nói: "Phu quân chuyện ở Đạo quán lúc trước thiếp vẫn luôn lừa gạt chàng, chàng đừng trách thiếp."
“Ta sao lại trách nàng chứ? Nàng mới chính là người bị tổn thương, ta thương xót nàng còn không kịp."
Hiện tại Cố Đại Giang nghe bà nói về những chuyện này, tim có chút nhói đau.
Ông không thể ngờ rằng trước kia Dương Liễu đã bị Dương Văn Lễ ép phải nhảy sông tự vẫn, lại càng không nghĩ tới tên vô liêm sỉ này hôm nay còn có mặt mũi đến đây khóc lóc kể lể.
Bây giờ nghĩ đến gương mặt ông ta, ông còn cảm thấy buồn nôn, hối hận lúc đó không đánh ông ta hai quyền.
Dương Liễu dường như cảm nhận được ông đang rất tức giận, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay ông: "Thiếp đã không sao rồi, bây giờ thiếp đã có mọi người, đã không có gì phải sợ."
Dừng một chút, bà lại tiếp tục nói: "Về phần Dương Văn Lễ, nhân duyên giữa bọn ta đã đoạt tuyệt từ mười tám năm trước rồi, tất cả mọi ân oán thù hận đều dừng lại rồi."
"Nhưng mẹ." Cố Vân Đông vừa nghe chuyện sắc mặt tái nhợt, thở dài một hơi rồi lên tiếng: "Mẹ muốn cùng ông ta đường ai nấy đi, nhưng ông ta lại không nghĩ như vậy. Lần này ông ta đến nhà chúng ta rõ ràng là có mục đích, tuy bị chúng ta đuổi ra ngoài nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
Dương Liễu sửng sốt, trước mặt nữ nhi và con rể đầy tiền đồ như vậy, lại phải cùng Dương Văn Lễ làm bộ làm tịch, lông mày có chút nhíu lại.
Bà trầm mặc một lúc lâu mới nói ra: "Nếu như, nếu như ông ta cứ dây dưa không rõ ràng, các con cứ giáo huấn, rồi ép ông ta về huyện An Nghi đi."
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, đã hiểu, cho giáo huấn, nhưng cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận.
Tính tình của Dương Liễu cuối cùng cũng dịu xuống một chút, tuy bà vẫn rất oán hận Dương Văn Lễ, nhưng khi còn nhỏ ông ta đối với bà cũng rất tốt, bà không thể nào quên được.
Cố Vân Đông có thể hiểu được bà, nếu như tương lai cô và Vân Thư cũng trở thành như vậy.
Không, không được nghĩ, cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy có thể xảy ra, hiện tại cô đã tận sức khiến cho Vân Thư có tam quan tốt.
Cố Vân Đông bỏ qua những suy nghĩ ngổn ngang ở trong đầu, cô thấy Dương Liễu đã nói rất nhiều, tâm trạng lúc lên lúc xuống, thoạt nhìn có vẻ như rất mệt mỏi, cùng Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài.
Đi ra đến cửa phòng Cố Vân Đông lại quay đầu nhìn, lập tức bị Thiệu Thanh Viễn kéo ra ngoài sân nhỏ.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thiệu Thanh Viễn thấy cô lúc thì nhíu mày lúc thì lắc đầu, nhịn không được cười hỏi.
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Nghĩ đến Dương gia."
Dương gia?
Thiệu Thanh Viễn hiểu rõ cô, ngay lập tức có thể hiểu được.
"Nàng cảm thấy, Dương lão cha không phải là loại người không màng đến sống chết của con gái sao?"
Cố Vân Đông gật đầu: "Chúng ta cũng đã gặp bọn họ, Dương Chí… nhìn ông ấy mặc dù có chút cổ hủ, nhưng vẫn rất yêu thương bề dưới, ít nhất, ta cảm thấy ông ấy sẽ không vì thanh danh mà vứt bỏ con gái của mình."
Dĩ nhiên bọn họ chỉ biết vợ chồng Dương Chí Phúc của hiện tại, suy cho cùng cũng trải qua mười tám năm rồi, có thể là trong thời gian này tính tình của bọn họ đã có thay đổi, rốt cuộc mười tám năm trước bọn họ có suy nghĩ gì cũng không rõ.
"Quả thật." Thiệu Thanh Viễn đồng tình, sắc mặt có vẻ đang suy nghĩ: "Hơn nữa với tính cách của Dương Văn Lễ, lời ông ta nói cũng chưa chắc đáng tin. Trái lại ta lại cho rằng, ông ta quan tâm đến thanh danh của mình, cho nên mới ngăn cản mẹ nàng trở về."
Đừng quên, trước đó Dương Văn Lễ cũng đang bàn chuyện hôn sự với con gái của Huyện thái gia.
Nếu như chuyện của Dương Liễu bị làm lớn, việc hôn nhân đại sự của gắn rất có thể sẽ bị hủy.
"Nếu như nàng muốn biết rõ, chúng ta đến hỏi người khác sẽ rõ."
Cố Vân Đông ngờ vực: "Hỏi ai?"
Thiệu Thanh Viễn lại không trả lời, thấy sắc trời đang tối dần, dẫn cô đi đến cửa sân.
Hắn gọi Thiệu Văn chuẩn bị xe ngựa, dẫn theo Cố Vân Đông đi ra ngõ.