Chương 840: Dương Văn Lễ ép bà đi tìm cái chết
“Qua mấy ngày sau, tiểu muội muội nhỏ hơn ta hai tuổi được người nhà đón đi.” Dương Liễu nói: “Nhìn ra được, cha mẹ nàng rất yêu thương nàng, lúc chaỵ tới dáng vẻ bọn họ vô cùng chật vật, khóc đến tê tâm liệt phế.”
Dương liễu cũng cảm thấy vui thay tiểu muội muội, hơn nữa nhìn thấy gia đình bọn họ được đoàn tụ, bà cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Sau đó ở phủ nha, chỉ còn lại một mình Dương Liễu đợi người.
Lại qua hơn nửa tháng, ngay khi Dương Liễu đang ngày càng bất an và lo lắng vì chờ đợi, Dương Văn Lễ rốt cuộc cũng thong dong tới muộn.
Khi ấy sắc mặt ông ta không tốt, thấy Dương Liễu cũng chẳng nói một lời.
Chỉ là lúc đó Dương Liễu đang đắm chìm trong vui sướng vì được gặp lại người thân, cho nên nên hoàn toàn không phát hiện sắc mặt của ông ta.
Sau khi làm xong xuôi các công văn cần thiết, Dương Văn Lễ lập tức dẫn Dương Liễu rời khỏi phủ nha.
Đến khi ngồi trên xe ngựa, Dương Liễu cuối cùng cũng ý thức được vẻ mặt của Dương Văn Lễ không thích hợp.
Trái tim bà chợt thắt lại, có một tia dự cảm không lành đột nhiên xông tới.
Nhưng bà vẫn cố áp xuống nhịp tim bất an của mình, hỏi Dương Văn Lễ: “Cha mẹ thế nào? Muội xảy ra chuyện, có phải bọn họ rất lo lắng không?”
Dương Văn Lễ không lên tiếng, chỉ là quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa.
Dương Liễu mím chặt môi, lòng bàn tay mướt mồ hôi……
Đến khi xe ngựa ra khỏi phủ thành, Dương Văn Lễ đột nhiên kêu xa phu dừng xe ngựa lại, sau đó nói với Dương Liễu: “Xuống xe trước đi, chúng ta nói chuyện.”
Kỳ thật Dương Liễu không quá nguyện ý xuống xe, nhưng Dương Văn Lễ cứ dùng vẻ mặt vô cảm nhìn bà chằm chằm như vậy, bà chỉ có thể nhắm mắt bước xuống.
Hai người đi men theo bờ sông ngoài thành, Dương Liễu không nói lời nào, Dương Văn Lễ cũng im lặng suốt dọc đường.
Qua hồi lâu, ông ta mời dừng lại, quay đầu nói với Dương Liễu: “Tuy rằng trong nhà vẫn luôn che giấu chuyện của ngươi, nhưng ngươi cũng biết, người Dương gia phải đối diện không ít, rất nhiều người nghe ngóng được chuyện ở đạo quán, đã có vài tin đồn nhảm nhí ở trong thành rồi.”
Sắc mặt Dương Liễu tái mét: “Đại ca, huynh…… Có ý gì?”
Dương Văn Lễ trầm mặt: “Ngươi nên biết, đối với nữ tử thanh danh quan trọng như thế nào. Một khi ngươi trở về Dương gia, những người đó sẽ lợi dụng điểm này mà đánh vào mặt cha mẹ, hôn sự của ta cũng sẽ bị hủy, việc buôn bán của Dương gia sẽ xuống dốc không phanh, cha mẹ cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ theo. Dương Liễu, ngươi có từng nghĩ đến những việc này không.”
Dương Liễu lui về phía sau một bước, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Dương Văn Lễ không thay đổi sắc mặt nhìn bà: “Dương Liễu, bắt đầu từ lúc ngươi bị mấy tên đạo sĩ giả mạo đó bắt đi, ngươi nên lấy cái chết để bảo vệ trong sạch. Như vậy, người khác còn tặng ngươi một tiếng trinh liệt, còn có thể xem trọng Dương gia chúng ta. Nhưng ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, chẳng những mang lại vết nhơ cho Dương gia, vẫn còm mặt mũi sông sót, chờ ta đến đón, vui vẻ lên xe ngựa. Chẳng lẹ ngươi không cảm thấy thẹn với lương tâm chút nào sao?”
Trong nháy mắt Dương Liễu mặt cắt không còn một giọt máu, giọng nói nhỏ đi rất nhiều: “Nhưng, nhưng muội trong sạch, muội không để cho bọn họ chạm vào người, thật sự, đại ca, huynh tin tưởng muội.”
“Ta tin ngươi thì có ích gì?? Người ngoài sẽ không tin ngươi. Huống hồ kể cả ngươi trong sạch thì thế nào? Việc duy nhất ngươi có thể làm bây giờ chính là lấy chết tạ tội, rửa sạch những ô ngôn uế ngữ này cho Dương gia, ngươi hiểu không?”
Cơ thể Dương Liễu khẽ run rẩy: “Đại ca, thì ra là vậy, hóa ra huynh thật sự nghĩ như thế.”
Bà cảm thấy mình không nhận ra Dương Văn Lễ nữa rồi, người đại ca yêu thương mình từ nhỏ, sao có thể ép bà tìm đến cái chết được chứ?
Bà lại lui về phía sau một bước: “Cha, cha mẹ đâu? Bọn họ có ý gì?”
Dương Liễu không tin cha mẹ sẽ đối xử với mình như vậy. Mặc dù là nữ tử nhưng bà vẫn luôn được cha mẹ yêu thương.
Ai ngờ Dương Văn Lễ lại cười nhạo một tiếng: “Hiện tại cha mẹ chẳng có mặt mũi nào ra cửa, ngươi còn hỏi bọn họ có ý gì? Ban đầu bọn họ không định cho ta tới đón ngươi, coi như ngươi đã chết ở bên ngoài. Nhưng ta rốt cuộc cũng là tú tài, hơn nữa quan phủ phủ Vĩnh Ninh tới đưa tin, ta không thể không tới gặp ngươi. Nhưng vô luận thế nào, cánh cổng Dương gia không cho phép loại nữ tử như ngươi bước vào.”
Dương Liễu cảm thấy máu trong người như đông lại, hy vọng trong lòng sụp đổ từng chút từng chút một.
Bà lắc lắc đầu: “Muội không tin.”
“Không tin?” Dương Văn Lễ từ trong ngực lấy ra một phong thư: “Đây là cha nói ta đưa cho ngươi. Ngươi nghĩ xem tại sao cha lại không tự mình tới đây đón ngươi? Ông ấy căn bản không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Lúc trước cha đã phản đối không muốn cho ngươi đến phủ Vĩnh Ninh, là ngươi không nghe, cứ khăng khăng làm theo ý mình. Khi đó cha cho rằng ngươi không an phận. Quả nhiên, đã xảy ra chuyện, còn làm liên lụy đến người nhà.”
Lỗ tai Dương Liêu ong ong, nhìn chằm chằm vào lá thư kia, thế nào cũng không chịu nhận lấy.
Dương Văn Lễ không kiên nhẫn, nhét bức thư vào trong tay bà: “Đây là thư cha viết cho ngươi, đọc cho kỹ.”
Dương Liễu không muốn đọc, như thể chỉ cần không mở bức thư này ra, những gì Dương Văn Lễ vừa mới nói đều là giả.
Nhưng Dương Văn Lễ không cho phép, ông ta mở bức thư ra, để dưới mí mắt cô.
Dương Liễu nhìn thấy chữ viết quen thuộc, giong điệu quen thuộc, đây đúng là do cha viết.
Nhưng nội dung trên thư lại như vạn tiễn xuyên tâm, đâm Dương Liễu đến thương tích nặng nề, lung lay sắp đổ.
Dương Văn Lễ lạnh nhạt nhìn bà: “Ngươi thấy rõ chưa? Cha không muốn ngươi trở về làm mọi người mất mặt xấu hổ. Dương gia đã nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, cho ngươi cơm ăn áo mặc, để ngươi được sống như một thiên kim tiểu thư. Bây giờ là lúc ngươi nên báo đap lại Dương gia. Nếu bởi vì chuyện của ngươi, mà từ đây Dương gia bị người đời chỉ trỏ, vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ của nhà họ Dương.”
Dương Liễu đờ đẫn ngẩng đầu: “Tội nhân…… thiên cổ?”
“Đúng vậy.” Dương Văn Lễ tiến lên phía trước một bước, chậm rãi tới gần bà: “Cho nên không bằng bây giờ ngươi tự mình kết thúc đi, ít nhất cũng để lại danh tiếng tốt cho nhà họ Dương, để cha mẹ không đến mức không dám ngẩng đầu lên làm người. Tóm lại, ngươi không thể quay về Dương gia, cha mẹ bảo ta nói rõ ràng với ngươi, từ nay về sau, nhà họ Dương không có Dương Liễu!!”
Dương Liễu bị ông ta bức bách lảo đảo lui về phía sau, đầu óc trống rỗng, chỉ toàn là mấy chữ ‘tội nhân thiên cổ’ kia.
Hóa ra cả nhà không ai hi vọng bà còn sống, bọn họ cảm thấy việc bà tồn tại là một sai lầm.
Bà làm nhà họ Dương mất hết mặt mũi, làm cho người nhà và tổ tiên mất thể diện.
Cho dù trở về, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Dương Liễu xoay người, nhìn con sông chảy xiết, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Bà quay đầu nhìn thoáng qua Dương Văn Lễ, ông ta lạnh nhạt nhìn bà chằm chằm: “Muội muội ta đã chết ở đạo quán dơ bẩn kia rồi.”
Dương Liễu nhắm hai mắt lại, thình lình nhảy từ trên cầu xuống.
Chuyện này, giống như nằm trong dự liệu của Dương Văn Lễ, khóe mắt đuôi lông mày của ông ta cũng chẳng hề động một cái.
Dương Liễu rơi xuống dòng sông chảy xiết lạnh như băng, nước sông điên cuồng tràn vào mũi miệng lỗ tai, khó chịu khiến bà bắt đầu vùng vẫy.
Khoảnh khắc bà đầu trồi lên khỏi mắt nước, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hờ hững, vẻ mặt gần như máu lạnh của Dương Văn Lễ.
Sau một khắc, bà bị một con sóng đánh tới, bất ngờ bị nhấn chìm, rồi bị dòng sông cuốn đi……