Chương 839: Đạo sĩ đạo quán
Mặc dù Dương Chí Phúc yêu thương Dương Liễu, nhưng đôi khi vẫn hơi cổ hủ, nếu không, ông đã không chỉ thích hợp để duy trì những gì đã có như vậy.
Ông không đồng ý, Dương Liễu chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Lúc ấy Dương Văn Lễ là người đang có hỉ sự, tâm trạng vô cùng tốt, cho nên Dương Liễu đi tìm hắn cầu tình.
Dương Văn Lễ ngẫm lại, đồng ý đi tìm Dương Chí Phúc nói chuyện.
Dương Văn Lễ có tài ăn nói đương nhiên Dương Chí Phúc nói không lại. Hơn nữa Dương Văn Lễ đã là tú tài, ở nhà lời nói rất có trọng lượng, nếu ông ta đã đồng ý, Dương Chí Phúc cũng đồng ý.
Chẳng qua là ông vẫn không vui lắm, bắt Dương Liễu đi đường phải cải nam trang.
Dương Liễu không nói hai lời lập tức đồng ý, vô cùng vui vẻ đi thu dọn đồ đạc, cầm tiền riêng của mình, đi theo Dương Chí Phúc xuất phát đến phủ Vĩnh Ninh.
Dương Chí Phúc cố tình muốn bà nếm chút mùi đau khổ, không nên đã sắp thành thân đến nơi rồi còn muốn chạy ra ngoài, cho nên dọc theo đường đi không hề cho bà sắc mắt tốt. Để bà tự tay làm tất cả mọi thứ, bên người ngoại trừ một gã sai vặt và một nha hoàn để chăm sóc ra, thì không có ai khác.
Dương Liễu thấy cha mình như vậy, có chút sợ hãi bất an, cũng hối hận vì bản thân đã quá xúc động.
Ngồi xe ngựa hơn nửa tháng, bọn họ cách phủ Vĩnh Ninh không còn xa nữa.
Có một ngày nọ, bọn họ không kịp thời gian để vào thành, cho nên nghỉ ngơi ở một đạo quán ngoài thành.
Đạo sĩ trong đạo quán kia không nhiều lắm, người cõi bồng lai luôn muốn giúp đỡ mọi người, không chỉ dẫn bọn họ vào phòng cho khách nghỉ ngơi, còn săn sóc tặng nước ấm thức ăn cho bọn họ.
Lúc trước Dương Liễu đã từng đi đến các chùa miếu ngoài huyện An Nghi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà thấy đạo quán, cảm giác có chút mới lạ.
Nhưng ở nơi như thế này, bà không dám tùy ý đi lại, tối đó cũng đi ngủ thật sớm.
Cũng không biết có phải bởi vì ở đạo quán hay không, mà ban đêm đoàn người ngủ rất say, ngày thứ hai tràn đầy năng lượng lên đường.
Tâm trạng Dương Chí Phúc rất tốt, thái độ với Dương Liễu cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Dương Liễu yên tâm, nghĩ rốt cuộc cha cũng đã hết giận rồi, trở về sẽ làm mấy món ngon cho cha, cha sẽ không trách mình nữa.
Ai ngờ đêm đó, lúc bọn họ nghỉ trong khách điếm ở huyện thành, Dương Liễu lại đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Dương Chí Phúc không thể tin, sốt sắng bắt đầu tìm người, ngay lúc đó lập tức chạy đến huyện nha đi báo quan.
Sau đó ông mới biết mình không phải người duy nhất mất nữ nhi trong huyện thành. Trước đây cũng đã từng phát sinh loại chuyện này, những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp tuổi từ mười hai đến mười tám, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, đã mất tích bảy tám người.
Hơn nữa có một nửa là người từ nơi khác đến huyện thành giống như Dương Chí Phúc.
Mấy ngày nay huyện thành có chút hoảng loạn, thậm chí còn có mấy lời đồn nhảm nhí, nói huyện thành che giấu đạo tặc hái hoa, chỉ sợ những nữ tử đã mất tích kia khó mà giữ được trong sạch.
Cũng có người nói phong thủy huyện thành không tốt, thậm chí còn tìm quan chủ của đạo quán ngoài thành tới xem, làm đạo tràng.
Sau khi quan chủ nọ đã tới, chuyện cũng yên ắng được một thời gian, không ngờ lúc cha con Dương Chí Phúc đến, lại xảy ra chuyện tương tự.
Lần này Huyện thái gia càng thêm coi trọng chuyện này, cũng may, một ngày sau có một vị giang hồ nhân sĩ tới huyện thành.
Người này cũng coi như là hiệp nghĩa, sau khi nghe nói huyện thành có hái hoa tặc thì định tự mình đi bắt người này, vì dân trừ hại.
Hắn ta đúng là có chút bản lĩnh, sau khi điều tra thì phát hiện, huyện thành có mấy tên lưu manh rất khả nghi.
Sau đó, người ngày bám theo mấy tên lưu manh này để điều tra, thì tra được đến bên ngoài đạo quán.
Nghe nói đạo tặc hái hoa trong miệng mọi người là đạo sĩ đạo quán kia, Huyện thái gia trăm lần không tin.
Ông ta đã từng gặp vị quán chủ kia, khí chất thanh lãnh tiên phong đạo cốt, bộ dáng không dính khói lửa phàm tục. Hơn nữa mấy lần hắn xuất hiện ở huyện thành, đều là để hành thiện tích đức, sao có thể là đạo tặc hái hoa được chứ?
Huyện thái gia không tin, nhân sĩ giang hồ kia tức đến mức suýt chút nữa đánh ông ta một trận, trực tiếp ném thẳng chứng cứ đến trước mặt ông ta.
Lúc này huyện thái gia mới phái quan binh đến đạo quán bắt người.
Cả người lẫn tang vật đều lấy được, mấy đạo sĩ trong đạo quán bị bắt ngay tại trận, những nữ tử bị bọn họ nhốt ở dưới hầm cũng được giải cứu.
Khi ấy mọi người mới biết, đạo quán này rõ ràng là dành cho người bên ngoài cung phụng hương khói, nhưng hóa ra lại ngầm là nơi dâm ô.
Nhưng đạo sĩ đó cũng là giả, tất cả đều là một lũ lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, nửa điểm bản lĩnh cũng không có, mấy chuyện bọn chúng làm đều là những việc xấu xa dơ bẩn.
Nhưng mà, đạo sĩ trong đạo quán bị bắt, quán chủ kia dường như đã sớm nhận được tin tức, chẳng những đã chạy thoát, mà còn mang mấy người nữ tử trẻ tuổi có tư sắc đi cùng.
Mà Dương Liễu chính là một trong những người đó.
Quán chủ cho các nàng ăn dược, làm cho cả người bọn họ mềm nhũn, không có sực lực trốn đi.
Hắn dẫn bọn họ trốn đông trốn tây, một đường nghiêng ngả lảo đảo đến phủ thành phủ Vĩnh Ninh.
Ngay khi hắn thở phào nhẹ nhõm, vị nhân sĩ giang hồ kia đã đuổi đến đây.
“Hắn đã cứu chúng ta.” Dương Liễu nói, trong mắt còn mang theo tia cảm kích.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng đối với Dương Liễu, trong lúc bọn họ gần như tuyệt vọng, người này đột nhiên như từ trên trời giáng xuống, đánh tên quan chủ đang có ý đồ đào tẩu kia đến hộc máu.
Quan phủ nhanh chóng cứu các nàng ra, thu xếp nơi ở ổn thỏa cho các nàng, cũng giúp các nàng thông báo với người nhà.
Nhưng mà……
Bốn năm người ở đây, ngoại trừ Dương Liễu và một tiểu cô nương vừa mới bị bắt ở ngoài ra thì những người khác đã sớm bị lăng nhục.
Đối với các nàng mà nói, chỉ sợ trở về chưa chắc đã có ngày tháng an lành, khá một chút thì xuất gia làm ni cô, nếu là không tốt, vậy chỉ có một chữ chết mà thôi.
Trong lòng Dương Liễu cũng không chịu nổi, thì ra thế giới này tràn ngập ác ý đối với nữ tử như vậy.
Thật ra điều kiện trong nhà mấy người các nàng không tồi. Nhưng cũng bởi vậy sẽ càng chú trọng thanh danh, tuyệt đối không cho phép một cô nương có vết nhơ ở xuất hiện trong nhà.
Cho nên ngoại trừ Dương Liễu và tiểu cô nương kia, mấy vị tỷ tỷ khác thương lượng xong, quyết định không thông báo tin tức cho người nhà, mà kết bạn, tìm một nơi không ai quen biết các nàng, cùng nhau bắt đầu lại.
Trải qua một chuyến như vậy, tính tình mọi người cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Các nàng cũng hỏi Dương Liễu có muốn đi cùng hay không, Dương Liễu nhớ đến cha mẹ, huynh trưởng và những người yêu thương mình, thì lắc đầu cự tuyệt.
Bà vừa mới trải qua biến cố như vậy, nên rất nóng lòng muốn trở về nhà, muốn được người nhà an ủi.
Nhà họ Dương là một gia đình đơn giản, cha bà không có thị thiếp hay thông phòng, trong nhà chỉ có hai người người con.
Vì vậy Dương Liễu vẫn muốn trở lại gặp người nhà.
Mấy vị tỷ tỷ kia cũng không khuyên nhiều, nói với Tri phủ đại nhân về quyết định của mình.
Tri phủ đại nhân lúc đó nhân phẩm không tồi, tỏ ra đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ mà bọn họ gặp phải. Sau khi biết được dự định của các nàng, ông cũng không thuyết phục thêm, có điều vẫn giúp các nàng làm chứng minh hộ tịch, bởi vì tình huống của các nàng đặc thì, cho nên ông trực tiếp làm nữ hộ cho các nàng.
Mấy vị tỷ tỷ bởi vì chuyện này, mà tràn ngập hy vọng với cuộc sống.
Dương Liễu nói lời từ biệt với các nàng, sau đó an tâm đợi tin tức từ người nhà.