Chương 838: Không cần phải giấu diếm
Cố Vân Đông cười lạnh: “Cữu cữu? Mẹ ta không thừa nhận ngươi, ngươi là cữu cữu gì của ta?”
“Ngươi……”
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn lạnh băng, không kiên nhẫn: “Nếu không chịu đi, ta đánh gãy chân của ngươi.”
Dương Văn Lễ theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó dường như phát hiện mình như vậy hơi mấy uy nghiêm, muốn nói lại, thì Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đã xoay người vào trong viện.
Trước khi của viện đóng lại, cô quay đầu nói với Lữ Thắng: “Đóng cửa, không cần để ý tới bọn họ. Đừng đế cho bọn họ náo loạn trước cửa, nếu bọn họ không đi, ngươi tìm Thiệu Văn Tiết Vinh đến kéo bọn họ đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Lữ Thắng gật đầu, ngay sau đó tiến lên một bước, cơ thể cao to lực lưỡng chắn trước mặt Dương Văn Lễ.
Quả thật Dương Văn Lễ còn muốn phản bác, nhưng gã quản sự đã hoàn hồn vội vàng tiến lên giữ chặt ông ta: “Lão gia, chúng ta đi trước đi.”
“Đi cái gì mà đi?” Dương Văn Lễ rút tay áo về: “Ngươi không nghe thấy nha đầu kia nói không cho chúng ta náo loạn ở cửa sao? Nhất định là nó sợ, nó càng sợ, ta càng phải làm ầm ĩ, để ta xem xem, Dương Liễu đến tột cùng có nhận người đại ca này hay không.”
Nếu Cố Vân Đông biết ông ta như vậy, có lẽ cô sẽ phun ra một ngum máu.
Chẳng qua cô không muốn tranh cãi ầm ĩ quấy rầy mẹ cô mà thôi. Vừa rồi cô thấy tâm trạng mẹ không tốt, không muốn lại thêm chuyện.
Cũng may gã quản sự kia bị hành động của Cố Vân Đông dọa sợ, nên vẫn lôi kéo Dương Văn Lễ rời đi: “Lão gia, hiện tại đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa nhìn Thiệu Thanh Viễn trông giống như có võ công. Chúng ta chỉ có hai người, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, bọn họ muốn cho chúng ta ngậm miệng quá dễ dàng. Đừng để đến lúc chúng ta chưa kịp nháo lớn thì đã trực tiếp bị đánh chết.”
Dương Văn Lễ ngẩn ra, ngẫm lại cũng đúng, cho dù muốn nháo, cũng phải làm dưới tình huống bảo đảm an toàn cho bản thân mới được.
Hơn nữa, tình huống của Dương Liễu hôm này nằm ngoài dự đoán của ông ta. Ông ta cho rằng, Dương Liễu cái gì cũng không nhớ rõ, không ngờ bà đã khôi phục lại.
Việc bà khôi phục lại trí nhớ khiến ông ta trở tay không kịp, cho nên mới thất bại trong gang tấc.
Ông ta phải quay về nghiêm túc suy nghĩ lại, rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể để cho Dương Liễu nhận lại ông ta. Hiện tại không phải lúc quậy phá, xé rách mặt rồi đối với ông ta không có lợi lộc gì.
Dương Văn Lễ bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua chiếc cổng lớn đã đóng chặt, đen mặt ẫn theo quản sự nhanh chóng rời đi.
Lữ Thắng từ khe cửa thấy xe ngựa đã rời đi, lúc này mới xoay người vội vàng trở lại tiền sảnh, báo với Cố Vân Đông nói.
Cố Vân Đông lại cảm thấy Dương Văn Lễ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, không chừng sẽ lại quay trở lại.
Nhưng trước đó, Cố Vân Đông muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, như vậy cô mới có thể xác định được nên đối đãi với Dương Văn Lễ như thế nào.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đi về phía nhà chính.
Cố Đại Giang ngước mắt lên, thấy bọn họ tiến vào, khẽ gật gật đầu, hỏi: “Đi rồi?”
“Dạ, đi rồi.”
Cố Vân Đông ngồi ở đối diện Dương Liễu, hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Dương Liễu miễn cưỡng mỉm cười, Cố Vân Đông thấy dáng vẻ này của bà, thì bắt đầu do dự, không biết có nên hỏi hay không.
Ngược lại là Dương Liễu, thật hít một hơi thật sâu nói: “Ta biết các ngươi muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, chuyện cho tới bây giờ, cũng không cần phải giấu diếm nữa.”
Nói xong, bà nhìn về phía Cố Đại Giang: “Phu quân, trước đây ta không cố ý giấu chàng, chỉ là sợ chàng sẽ có khúc mắc trong lòng. Nhưng nhiều năm làm phu thê như vậy, ta biết cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, chàng cũng sẽ không ghét bỏ ta”
Bà biến thánh đứa ngốc ngần ấy năm, Cố Đại Giang chưa bao giờ từ bỏ bà, kể cả trong tình cảnh phải chạy nạn gian nan vất vả như vậy, ông vẫn thương yêu che chở cho bà như cũ.
Bà còn có lý do gì để không tin tưởng ông?
Lời Dương Liễu nói, làm mấy người trong phòng ngẩn ra một chút.
Cố Đại Giang lập tức nắm lấy tay bà, vội vàng nói: “Sao ta có thể ghét bỏ nàng được chứ? Nàng là thê tử của ta, là người mà ta muốn cùng làm bạn đến già, bất luận có chuyện gì, nàng đều có thể nói với ta.”
Dương Liễu cười, hốc mắt ửng đỏ: “Được.”
Bà thở ra một hơi, cúi đầu nhìn thoáng nhìn qua bàn tay của mình, rồi nhẹ giọng nói: “Người vừa rồi là Dương Văn Lễ, hắn đúng đại ca của ta. Nhà ta vốn là thế gia ở huyện An Nghi, tổ phụ ta cũng là một nhân vật có tiếng ở huyện thành. Từ nhỏ cuộc sống của ta cũng xem như là áo cơm vô ưu, hồn nhiên mơ mộng mà lớn lên.”
Tổ phụ Dương gia là thế gia ở huyện An Nghi, cái này Cố Vân Đông cũng biết.
Nói như vậy, Dương Liễu cũng một thiên kim tiểu thư, được nâng niu từ nhỏ.
“Cha ta chỉ có hai đứa con là ta và Dương Văn Lễ.” Dương Liễu không muốn gọi ông ta là đại ca: “Dương Văn Lễ từ nhỏ đọc sách, cha mẹ có nhiều kỳ vọng đối với hắn, nhất là hắn tuổi còn trẻ mà đã khảo trúng tú tài, làm cho cha mẹ và Dương gia nở mày nở mặt. Lúc ấy, ta cũng rất vui mừng.”
Khi Dương Liễu còn nhỏ, Dương Văn Lễ đối xử với bà rất tốt, hai huynh muội tình cảm thâm hậu, ra cửa đều khiến người ta ghen ti.
Có điều sau khi Dương Văn Lễ lớn lên, việc học ở bên ngoài tốn nhiều thời gian, thời gian ở nhà tất nhiên cũng ít đi.
Hơn nữa, mặc dù hai người là huynh muội nhưng nam nữ cách biệt, hai người dần dần cũng hiếm khi ở chung với nhau.
Nhưng trong tâm trí của Dương Liễu, Dương Văn Lễ vẫn là người đại ca thương yêu và đối xử tốt với bà như trước. Nếu bà làm sai chuyện gì ông sẽ đứng ra che chắn giúp đỡ bà. Thời gian bọn họ ở chung ít ỏi, là bởi vì đại ca phải dành thời gian đọc sách, gánh vác gánh nặng làm rạng danh cho gia đình.
Cho nên Dương Liễu cố hết sức không quấy rầy hắn, chỉ là thỉnh thoảng bà sẽ cắt hoa mình trồng cắm vào bình, mang đến đặt trong thư phòng ông ta, để lúc ông ta nghỉ ngơi có thể ngắm một chút, thả lỏng tâm tình.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, Dương Văn Lễ khảo trúng tú tài, được Huyện thái gia lúc bấy giờ nhìn trúng, hai nhà có ý muốn kết làm thông gia.
Người nhà họ Dương rất cao hứng, Dương Liễu cũng thực sự mừng cho huynh trưởng, bà muốn chuẩn bị một phần lễ vật khác biệt cho tẩu tử tương lai.
Tuy nhiên tẩu tử thân là nữ nhi của Huyện thái gia, đồ mà nàng ấy từng thấy không ít hơn bà, sao có thể tặng đồ quá bình thường được?
Khi đó suy nghĩ của Dương Liễu rất đơn giản, chuyện mà bà am hiểu nhất chính là trồng hoa, đối với chuyện này bà vô cùng quen thuộc.
Mà nữ nhi Huyện thái gia cũng là người yêu hoa.
Bà nghe nói phủ Vĩnh Ninh có một thợ tỉa hoa, trước đây chuyên chăm sóc hoa cỏ cho những gia đình giàu có ở Kinh Thành, trong tay có không ít chủng loại hoa quý hiếm, Dương Liễu liền nghĩ mua tặng người ta làm lễ vật, hẳn là sẽ chạm đến tâm khảm.
Ban đầu bà muốn nhờ người đến phủ Vĩnh Ninh tìm, không ngờ cha nàng Dương Chí Phúc đúng lúc muốn đến phủ Vĩnh Ninh bàn chuyện làm ăn.
Dương Liễu tức khắc động lòng, tuy nói bà ở huyện An Nghi cơm áo vô ưu, nhưng lớn như vậy rồi, nơi xa nhất mà bà đi chính là nhà ngoại tổ ở huyện Lâm.
Đặc biệt là khoảng thời gian Dương Văn Lễ ra ngoài cầu học lúc trước, ông ta có được trải nghiệm bên ngoài, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài một năm, lúc trở về, vẻ mặt hưng phấn khi ông ta kể lại những điều đó với gia đình, làm Dương Liễu hâm mộ không thôi.
Bà vội vàng đi tìm Dương Chí Phúc, muốn cha đưa bà theo.
Dương Chí Phúc đương nhiên không đồng ý, Dương Liễu mười bốn tuổi, đã tới tuổi bàn chuyện nghị thân, nên ở nhà học đạo làm vợ cho tốt.
Đừng nói là đi phủ Vĩnh Ninh, mà ngay cả đến nhà ngoại tổ cũng không được.