Chương 837: Ta không phải muội muội ngươi
Dương Văn Lễ lau lau khóe mắt: “Lúc ấy ta mang tro cốt trở về, an táng đàng hoàng. Không nghĩ tới, ta đã sai rồi, tiểu muội còn sống, thật là thật tốt quá, thật tốt quá.”
Ai ngờ ông ta vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Phải không??”
Hai người ở trong tiền sảnh đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Sau đó thấy Dương Liễu được hai người Cố Vân Đông và Cố Đại Giang đỡ đi đến.
Lúc này Cố gia không có người nào ở đây, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng đã đi ra ngoài chơi, chỉ còn lại mình Cố Đại Giang và Dương Liễu ở nhà.
Thiệu Thanh Viễn đứng lên, Dương Văn Lễ vội vàng chạy vọt tới bên người Dương Liễu, hốc mắt hồng hồng, vừa vui mừng lại vừa bất an mở miệng: “Dương Liễu, Dương Liễu ngươi đã đến rồi, quả nhiên ngày đó ta không nhận sau người, ngươi thật sự còn sống.”
“Ngươi thật sự là đại ca ta?” Dương Liễu nhìn Dương Văn Lễ trước mặt, ánh mắt lại mang theo một tia cổ quái cùng xa cách.
Dương Văn Lễ vẫn chưa phát hiện được vẻ khác thường của bà, chỉ kích động mở miệng: “Phải, ta là đại ca ngươi, ta biết ngươi không nhớ rõ ta. Nhưng ta không lừa ngươi, ngươi là muội muội mà ta yêu thương nhất, cho dù đã gần hai mươi năm, ta cũng sẽ không nhận sai. Nếu, nếu như ngươi không tin, có thể đi hỏi thăm, nhà chúng ta ở huyện An Nghi, những lão nhân gần nhà chúng ta đều biết ngươi.”
Quản sự đứng ở một bên cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đại tiểu thư, tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng ngài vẫn giống như năm đó, chẳng hề thay đổi tí nào. Năm đó ngài đi theo lão thái gia, quản sự chúng ta cũng đã từng gặp qua. Mấy năm nay lão gia vẫn luôn rất áy náy rất khó chịu, hối hận năm đó lúc ngài nhảy sông không kịp thời giữ chặt ngài, về sau cũng không hỏi thăm tin tức của ngài nhiều hơn.”
Dương Liễu nhìn vẻ mặt tràn đầy tình cảm của hai người trước mặt, trong mắt dần nảy sinh một tia chán ghét.
“Năm đó ta nhảy sông tự sát sao?”
Dương Văn Lễ gật gật đầu: “Phải, năm đó đã xảy ra một vài chuyện, ngươi nhất thời nghĩ quẩn, thừa dịp lúc ta không chú ý, liền……”
Dương Liễu đột nhiên cười, ý cười cực kỳ châm chọc, bà nhìn người đại ca đang hối hận không thôi trước mặt, giọng nói nhẹ bẫng: “Nhưng mà, năm đó ta nhảy sông tự vẫn, không phải là người đại ca rất thương yêu ta ép sao?”
Cố Đại Giang đột nhiên nhìn về phía Dương Văn Lễ, ánh mắt khiếp sợ, sắc mặt trở nên khó coi.
Ánh mắt sắc bén của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng bắn về phía hắn.
“Mẹ, người nói cái gì? Ông ta ép người nhảy sông?”
Dương Văn Lễ sững sờ, hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn về phía Dương Liễu.
Giờ này khắc này, cuối cùng ông ta cũng ý thức được điểm bất đồng.
Dương Liễu trước mặt, ánh mắt tràn ngập căm ghét, khóe miệng châm chọc, lời nói rõ ràng. Khác hoàn toàn với người có vẻ mặt non nớt, nói năng, hành động như một đứa trẻ mà hắn gặp mấy hôm trước.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ, lại, lại có hai Dương Liễu?
Ông ta không dám tin tưởng nhìn bà: “Ngươi, ngươi thật là muội muội ta?”
Dương Liễu cười: “Không, ta không phải muội muội ngươi, mười tám năm trước một khắc ta nhảy xuống sông kia, đã không phải nữa rồi. Dương Văn Lễ, nơi này là nhà ta, ta và Dương gia, còn cả ngươi nữa, đã không có quan hệ gì cả, ngươi đi đi. Coi như hôm nay chúng ta không gặp mặt, coi như mười tám năm trước ta đã chết rồi.”
Dương Văn Lễ há miệng thở dốc, một lúc lâu sau vẫn nói không ra lời.
Nội tâm ông ta có chút hoảng loạn, tại sao lại như vậy? Nàng ta không phải là đứa ngốc sao? Sao đột nhiên lại khỏi rồi.
Nàng không thể một lát ngốc, một lát lại hết ngốc được? Đó không phải là bệnh tâm thần sao?
Dương Liễu ngước mắt nói với Thiệu Thanh Viễn: “Thanh Viễn, tiễn khách.”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặt đi đến trước Dương Văn Lễ: “Xin mời.”
“Không, không phải……” Dương Văn Lễ lắc lắc đầu, ông ta không cam tâm cứ rời đi như vậy, mục đích của ông ta còn chưa đạt được. Nếu hôm nay bước chân ra khỏi cánh cửa này, toàn bộ kế hoạch của ông ta sẽ mất hết.
Dương Văn Lễ vòng qua Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt thành khẩn nhìn Dương Liễu: “Tiểu muội, ngươi hiểu lầm rồi, sao ta có thể ép ngươi tìm đến cái chết được chứ? Nhà họ Dương chỉ có hai huynh muội chúng ta, từ nhỏ ta đã yêu thương người, ngươi đã quên rồi sao?”
“Ta không quên, cho nên lúc trước ngươi ép ta tìm tới cái chết, ta mới cảm thấy khó có thể chấp nhận. Có điều đã nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện, kỳ thật cũng không khó chịu như vậy nữa. Hiện tại ta rất tốt, có phu có tử, cuộc sống rất tốt đẹp. Từ nay về sau chúng ta coi như người xa lạ, những ân oán trước đây, xóa bỏ hết đi.”
Đủ loại chuyện cũ, cứ theo lần nhảy sông năm đó của bà, tan thành mây khói đi, bà không muốn dây dưa thêm nữa.
Dương Văn Lễ lại lắc đầu: “Tiểu muội, muội thật sự đã hiểu lầm. Lúc trước ta bảo muội đi chết đó chỉ là lời nói lúc tức giận thôi. Ta là hận sắt không thành thép, vì thế nói chuyện có chút nặng lời. Nhưng muội cũng biết ta là người miệng dao găm tâm đậu hủ. Lúc muội nhảy xuống ta vô cùng hối hận, muốn chạy đến kéo muội lại, nhưng đã không kịp nữa rồi. Ta không nghĩ tới……”
Dương Liễu không muốn nghe những lời nói hư tình giả ý kia, bà có chút mệt mỏi nói với Cố Đại Giang: “Đi thôi, muốn về nghỉ ngơi.”
“Được, ta đỡ nàng trở về.” Cố Đại Giang nói xong xoay người bà lại.
Dương Văn Lễ muốn vươn tay ra ngăn bà, bị Cố Đại Giang đánh mạnh một cái.
Sau đó ông liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, khóe miệng kéo lên, lẳng lặng nói một câu —— quăng ra ngoài.
Vì thế lúc Dượng Văn Lễ định tiến đến lần nữa, thì bị Thiệu Thanh Viễn thình lình tóm lấy hai tay ông ta bắt chéo sau lưng, trước khi ông ta kêu rên đau đớn thì đã bị che miệng lại, không nói hai lời bị kéo ra ngoài cửa.
Dương Văn Lễ liều mạng giãy giụa, ông ta không dám tin mở to hai mắt nhìn.
Nhưng làm sao ông ta có thể tránh khỏi sức lực của Thiệu Thanh Viễn, cho dù có dùng hết sức đến đỏ bừng cả mặt. Dương Liễu bên kia đã đi ngày càng xa, không nghe thấy chút động tĩnh gì.
Ngược lại vị quản sự kia, thấy vậy đột nhiên phục hội lại tinh thần, há miệng muốn kêu lên.
Cố Vân Đông vẫn còn đứng đó, kề một con dao găm lên cổ hắn.
Lời nói đã lên tới cổ họng, nhưng bởi vì con dao găm sáng loáng kia mà lập tức nghẹn lại, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đợi đến khi Cố Đại Giang đưa Dương Liễu về phòng, Cố Vân Đông mới mắt lạnh lùng nhìn người quản sự kia: “Đi ra ngoài.”
Trên trán người quản sự toát đầy mồ hôi, nhìn Cố Vân Đông với ánh mắt kinh hoàng.
Nữ nhi của đại tiểu thư, sao lại mang theo dao găm bên người?
Hắn ta dường như là dùng cả tay và chân nhanh chóng bò ra ngoài cửa, Cố Vân Đông đi theo phía sau, lạnh nhạt nhìn hắn ta
Đến khi quản sự ra cửa, mới phát hiện Dương Văn Lễ cũng bị Thiệu Thanh Viễn đẩy ra ngoài.
Sắc mặt Dương Văn Lễ khó coi muốn chết, ông ta không ngờ, mình thế mà cũng có ngày bị người ra đuổi khỏi cửa, lại còn là dung cách thức này.
Cố Vân Đông đứng ở cửa, đè thấp giọng nói với hai người kia: “Lời mẹ ta nói rất rõ ràng. Bà sẽ không so đo những ân oán trước kia nữa, nhưng nếu các người còn dám tới cửa, chúng ta sẽ cẩn thận tính toán một chút.”
Dương Văn Lễ căm tức nhìn cô: “Ta là cữu cữu của ngươi, ngươi nói chuyện với cữu cữu mình như vậy à?”