Chương 836: Bây giờ đi ngay lập tức
Cố Vân Đông sắc mặt lãnh đạm, nhìn đủ loại cảm xúc vui mừng, thấp thỏm, khiếp sợ phát sinh trên khuôn mặt Dương Văn Lễ, thiếu chút nữa bỏ đi không quay đầu lại.
Cô thở ra một hơi, nói: “Vẫn chưa xác định là có phải cháu gái hay không, gặp mẹ ta trước rồi nói sau.”
Dương Văn Lễ bỗng nhiên hoàn hồn, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, việc này còn cần phải chứng thực, vậy, chúng ta đi ngay bây giờ?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Được, đi thôi.”
Thiệu Thanh Viễn quay đầu nói với cô: “Ta đi thuê một chiếc xe ngựa lại đây.”
Bọn họ tản bộ đến đây, cho nên không đánh xe.
Bây giờ muốn đi về, thì phải đi qua ba bốn con phố, hai người Cố Vân Đông không muốn đi bộ cùng Dương Văn Lễ rêu rao khắp nơi.
Cố Vân Đông vừa định gật đầu, Dương Văn Lễ vội vàng nói: “Không cần phiền toái như vậy, khách điếm chúng ta ở nằm bên kia, xe ngựa đậu ngay trước cửa khách điếm, chúng ta cứ trực tiếp ngồi xe ngựa đi qua là được.”
Thiệu Thanh Viễn nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Dương Văn Lễ cùng quản sự đi trước dẫn đường, một đường ra khỏi ngõ nhỏ, nhanh chóng rẽ vào khách điếm ở phía đối diện.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn hụt lại phía sau một bước, nhìn Dương Văn cước bộ nhẹ nhàng đi đằng trước, cô không khỏi cau mày.
Vốn dĩ vì mẹ tỉnh lại nên tâm trạng cô đang rất tốt, nhưng cũng bởi vậy mà cô cũng trở nên bực bội không thôi.
“Chàng nói xem, ông ta thật sự là đại ca của mẹ ta sao?”
Thiệu Thanh Viễn ah một tiếng: “Năm năm đi. Có lẽ ông ta sự thật biết mẹ, nhưng thấy mẹ đã mất đi ký ức năm xưa, cảm thấy có thể có lợi, cho nên giả mạo làm đại ca của mẹ. Cũng có thể ông ta đúng ta đại ca của mẹ, nhưng không thể nào là huynh muội tình cảm thâm hậu giống như ông ta nói.”
Cố Vân Đông vô cùng tán đồng, nhìn cách hành xử của Dương Văn Lễ đối với cha mẹ và nhi tử ông ta, cô hoàn toàn không tin ông ta sẽ không bởi vì mẹ bị mất trí nhớ mà đi mua rượu.
Phiền.
Không ngờ, cô còn chưa tìm được cơ hội hỏi thăm mẹ chuyện huynh trưởng bà ấy, thì Dương Văn Lễ này đã tìm tới cửa.
Hai người vừa đi, vừa nhỏ giọng nghị luận.
Dương Văn Lễ và quản sự đi đằng trước cũng đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại xem hai người có theo kịp hay không.
“Sao ta cứ cảm thấy phản ứng của bọn họ không đúng lắm? Quá lãnh đạm, chẳng lẽ vừa rồi chúng ta đã để lộ sơ hở gì rồi?”
Quản sự lắc đầu: “Không đến mức đó, lão gia ngài thật sự đã uống rượu, trên người nồng nặc mùi rượu. Có lẽ bọn họ làm việc tương đối cẩn thận, trước khi chưa xác định được thân phận của lão gia, bọn sẽ không dám nói gì đâu.”
Dương Văn Lễ ngẫm lại cũng đúng, nhưng sao ông ta cứ luôn có dự cảm không lành là thế nào?
Quản sự vội trấn an hắn: “Lão gia không cần lo lắng như vậy, ngài đúng thật sự là huynh trưởng của đại tiểu thư, điểm này lại không sai. Nếu như không tin, thì cứ việc để bọn họ phái người đi điều tra, vậy nên không có gì phải lo lắng.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Dương Văn Lễ ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến trước cửa khách điếm.
Quản sự tự mình đi dắt xe ngựa ra ngoài, cung cung kính kính mời hai người Cố Vân Đông lên xe ngựa, sau đó mới leo lên trên càng xe ngồi, bảo xa phu bên cạnh xuất phát đi về phía trước.
Đi được vài bước, hắn ta đột nhiên ý thức được gì đó, vội xoay người lại hỏi: “Thiệu công tử, chúng ta, chúng ta đi đường nào?”
Đã đi về phía trước rồi, bây giờ mới nhớ tới hỏi vấn đề này.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, quả nhiên Dương Văn Lễ đã điều tra bọn họ.
“Cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, đến giao lộ tiếp theo thì rẽ trái.” Cố Vân Đông vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
“Được.” Quản sự ra hiệu cho xa phu đánh xe đi tiếp.
Chặng đường không xa, chỉ cách ba bốn con phố mà thôi, ngồi xe ngựa không bao lâu đã đến nơi.
Dọc đường đi hai bên đều vô cùng yên ắng, Dương Văn Lễ thầm nghĩ muốn nói hai câu, nhưng biểu tình Cố Vân Đông lại cứ như thể ‘vẫn chưa xác định thân phận, đừng động vào lão tử’, khiến trong ngực hắn bốc hỏa nhưng không thể phát ra.
Cũng may xe ngựa rất nhanh đã dừng lại, Dương Văn Lễ thở phào nhẹ nhõm, từ trên xe ngựa đi xuống, ngước mắt nhìn căn nhà nhị tiến trước mặt, ông ta khẽ nhăn mày một cái.
Lữ Thắng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai người xa lạ đứng phía sau tiểu thư và cô gia, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cố Vân Đông giải thích một tiếng, sau đó đi thẳng đến phòng cha mẹ mình.
Thiệu Thanh Viễn dẫn hai người Dương Văn Lễ đến nhà chính đ. Một đường này, dáng vẻ Dương Văn Lễ vừa câu nệ vừa khẩn trương, đôi mắt lại lẳng không tiếng động lặng quan sát cảnh tượng dọc đường đi.
Xem xong, khóe miệng ông ta không nhịn được khẽ nhếch lên, nói thực ra, căn phòng này còn chẳng bằng nhà hắn, nhỏ đến đáng thương chưa nói, lại còn không đủ phú quý.
Hạ nhân cũng không nhiều lắm, cả một đường đi mới nhìn thấy hai ba người.
Quả nhiên, cháu gái ngoại này của hắn cầm núi vàng trong tay nhưng lại không biết tận dụng, có tiền tài đều cầm đi bổ khuyết cho nhưng thân thích vô dụng kia, còn chẳng mua nổi cho mình một căn nhà lớn hơn một chút.
Có điều cũng may là tính tình nó như vậy, nếu không sao có thể để ông ta chiếm tiện nghi được?
Tới tiền đường, có hạ nhân đến dâng trà.
Dương Văn Lễ uống một ngụm, trong lòng có chút ghét bỏ, lá trà này không quá ngon, chính là trà cũ từ năm ngoái.
Tuy thơm, nhưng không đủ tươi mới.
Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn âm thầm đánh giá ông ta, thấy trong mắt hắn chợt lóe lên một tia khinh thường, không khỏi cong cong môi.
Từ trước đến nay trà và rượu ngon nhà bọn họ, đều dùng để tiếp đãi khách nhân đáng giá.
Mặc kệ Dương Văn Lễ này có phải là huynh trưởng của nhạc mẫu hay không, những chuyện mà ông ta làm trước đây đều thuộc về nhóm ‘không đáng’.
Thiệu Thanh Viễn hưởng thụ nhấp một ngụm trà mới năm nay, buông chén trà xuống hỏi: “Dương lão gia nói mình là huynh trưởng của nhạc mẫu ta, có thể nói cho ta, trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao nhạc mẫu và các ngươi lại lạc mất nhau.”
Thực ra Dương Văn Lễ không hài lòng thái độ của hắn lắm, tốt xấu gì ông ta cũng là trưởng bối, nói chuyện với ông ta thiếu tôn trọng thì thôi đi, cư nhiên giọng điệu lại như thể đang ra lệnh.
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện giờ của ông ta, Dương Văn Lễ kiềm chế sự bất mãn trong lòng, thở dài nói: “Năm đó, quả thật đã xảy ra vài chuyện. Về phần chuyện gì, thì liên quan đến việc riêng tư của muội muội ra, ta cũng không tiện nói nhiều. Tóm lại, sau đó nàng nhảy từ trên cầu xuống, nước sông chảy xiết, nên nàng bị cuốn trôi đi mất.”
Nhạc mẫu nhảy từ trên cầu xuống? Đây là…… Tự sát?
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn trở nên nghiêm túc: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta phái rất nhiều người đi cứu, tìm dọc theo bờ sông. Tìm mấy ngày mấy đêm, vẫn không tìm được. Ta cũng chưa từ bỏ ý định, ở chỗ đó ngây người hơn một tháng, liên tục hỏi thăm, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối. Sau lại nghe được tin tức, nói có người vớt được một thi thể ở bờ sông, chỉ là thi thể kia bị ngâm ở trong nước quá lâu nên đã hoàn toàn trương phình lên không thể nhận ra, đặt ở trong quan phủ mấy ngày cũng không ai đến nhận. Vốn dĩ quan phủ muốn đem người đi hạ táng, chỉ là không biết như thế nào, những người đã từng tiếp xúc với thi thể kia đều bị nhiễm bệnh, cho nên quan phủ trực tiếp đưa đi hỏa táng.”
Dương Văn Lễ nói xong, không kiềm được cúi đầu lau nước mắt: “Lúc ta đến đó, thấy y phục trên người người nọ, quả thật giống với muội muội ta y như đúc, liền cho rằng nàng……”