Chương 835: Dương Văn Lễ là huynh trưởng của Dương thị?
Hắn vừa rồi nói cái gì vậy???
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Hắn vừa rồi mới gọi…… Dương Liễu sao?”
Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng.
Cố Vân Đông nhíu mày, Dương Văn Lễ tự xưng là ca ca của Dương Liễu? Rốt cuộc là trùng tên trùng họ, hay là……
Cô nhớ tới ngày ấy Dương Liễu và Khả Khả ở tửu lâu Cẩm Tú cũng gặp một người tự xưng là ca ca của bà ấy, còn ngăn bà ấy lại nói chuyện.
Chẳng lẽ, người kia chính là Dương Văn Lễ?
Cố Vân Đông mím mím môi, nhìn Dương Văn Lễ uống say phát điên.
Quản sự vốn không cường tráng bằng hắn, Dương Văn Lễ lại đang trong trạng thái say rượu, sức lực vô cùng lớn, lại đẩy hắn ra.
Quản sự tiếp tục cố gắng đến dìu hắn, trong miệng cũng vội đáp lời: “Được được được, chúng ta đi tìm đại tiểu thư, nhưng hiện tại cả người lão gia toàn mùi rượu không thích hợp, không bằng về khách điếm thay quần áo sạch sẽ trước rồi lại đi tìm.”
Dương Văn Lễ gật gật đầu, được hắn đỡ đi vài bước sau đó lại lắc đầu: “Không được, không được không được, ta không thể gặp muội ấy. Ta không còn mặt mũi nào để gặp muội ấy, nếu năm đó không phải ta không chú ý, không kịp thời giữ chặt muội ấy, muội ấy cũng sẽ không rơi xuống sông. Ngày đó ngươi cũng thấy rồi, muội ấy biến thành dáng vẻ kia, hoàn toàn không nhận ra ta, cả người đều ngây thơ mờ mịt, ta vừa nghĩ đến hình ảnh kia, lại đau lòng.”
Quản sự chỉ có thể an ủi hắn: “Đây không phải là lỗi của lão gia, lão gia cũng không cần quá tự trách, đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng không ai dự đoán được. Nếu lão gia thật sự muốn bù đắp, không bằng để tiểu nhân đi hỏi thăm tung tích hiện giờ của đại tiểu thư, bồi thường cho bà ấy.”
“Bồi thường cho muội ấy?” Dương Văn Lễ cười: “Ngươi ngày đó cũng thấy được, cuộc sống hiện tại của muội ấy rất tốt, cẩm y hoa phục, thân thể khỏe mạnh, ngoài trừ không nhớ ra ký ức, cuộc sống cũng không tồi. Bây giờ ta đi tìm muội ấy, chẳng phải làm người ta cảm thấy ta có tâm bám lấy, tới cửa tống tiền sao? Quên đi, kỳ thật chỉ cần thấy muội ấy sống tốt, không gặp cũng không sao, ta chỉ là…… Trong lòng có chút khó chịu.”
Nói xong, hắn lại bắt đầu khóc.
Quản sự thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy thì tiểu nhân đưa lão gia về khách điếm.”
“Ta không muôn trở về, ta muốn gặp muội muội ta.” Nói xong hắn lại lắc đầu: “Không được, ta không còn mặt mũi nào gặp muội ấy, ta thực có lỗi với muội ấy. Ngươi nói xem, muội ấy biến thành như vậy, có phải là do lúc trước rơi xuống nước bị thương ở đầu hay không?”
Quản sự lắc đầu: “Lão gia, chúng ta trở về khách điếm thôi.”
Dương Văn Lễ có vẻ rất thất vọng, thất tha thất thểu được hắn đỡ đi.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
Nói như thế nào đây?
Nếu hai người chưa từng gặp qua Dương Văn Lễ, chưa bao giờ biết tính tình hắn, không biết thái độ của hắn đối đãi với cha mẹ thân sinh và con của chính mình, có lẽ họ đã có vài phần kích động khi nghe những gì hắn vừa nói.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Dương Văn Lễ diễn một vở kịch như vậy là có ý gì? Là muốn cho bọn họ biết hắn và Dương Liễu có tình cảm huynh muội sâu đậm sao?
Hai người cũng không phải kẻ ngốc, trên đời làm gì có truyện trùng hợp như vậy?
Bọn họ đi qua ngõ nhỏ thì gặp Dương Văn Lễ, hắn lại đang say rượu, những lời say đều là về Dương Liễu, quản sự kia có kéo hắn về khách điếm như thế nào hắn cũng không nhúc nhích.
Điều này rõ ràng là cố ý nói cho bọn họ nghe.
Nhưng mà, cho dù biết Dương Văn Lễ lòng mang ý xấu, Cố Vân Đông giờ phút này cũng không thể để hắn đi mất.
Cô muốn biết, Dương Văn Lễ rốt cuộc có phải là huynh trưởng của mẹ hay không.
Bởi vậy, chờ đến kia quản sự đỡ Dương Văn Lễ đi ngang qua hai người, Thiệu Thanh Viễn vươn tay ra nắm lấy cánh tay hắn.
Quản sự kinh ngạc ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai? Ngăn cản chúng ta làm cái gì?”
Cố Vân Đông cười nói: “Ta vừa mới nghe chuyện các ngươi nói, có chuyện muốn hỏi một chút.”
“Ta đây không có thời gian đâu, không thấy lão gia nhà chúng ta đã say đến bất tỉnh nhân sự sao? Tránh ra trước đi, ta còn phải mang lão gia của ta trở về.”
Dương Văn Lễ cũng ngẩng đầu, híp mắt đánh giá người trước mặt, phất phất tay: “Đúng đúng đúng, tránh ra, ta muốn đi tìm muội muội ta, đừng cản đường làm chậm trễ thời gian của ta.”
“Vậy vừa vặn, muội muội ngươi muốn tìm tên là Dương Liễu, mẹ ta cũng tên là Dương Liễu.” Cố Vân Đông nói.
Quản sự kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng kỹ thuật diễn thật sự không được, mí mắt giật giật hai lần còn không quá tự nhiên.
Ngược lại Dương Văn Lễ sau khi uống rượu thì cau mày, phản ứng hơi chậm chạp nghiêng đầu, sau một lúc lâu cũng không hiểu chuyện gì.
Quản sự kia giống như vừa mới hoàn hồn lại, không dám tin nhìn Cố Vân Đông: “Vị này, vị phu nhân này, ngươi nói thật?”
“Đúng vậy, là sự thật, trước đó không lâu các ngươi có phải đã gặp bà ấy ở tửu lâu Cẩm Tú hay không.”
Quản sự liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là gặp nhau ở hậu viện của tửu lâu Cẩm Tú, lão gia chúng ta mới nhận ra đại tiểu thư.”
“Nếu lúc ấy nhận ra, vì sao đột nhiên lại chạy?”
Trong mắt quản sự hiện lên một tia bi thương, hắn hơi thở dài, lắc đầu nói: “Lúc ấy…… Đại tiểu thư không nhận ra lão gia, còn coi lão gia là người xấu, lão gia nhìn thấy đại tiểu thư trở nên như vậy, nhất thời chịu đả kích, khó có thể tiếp nhận sự thật, cho nên mới trốn tránh.”
Cố Vân Đông cảm thấy lý do cũng có thể chấp nhận được.
“Nếu đã như vậy, vậy các ngươi trở về với chúng ta đi, nhìn mẹ ta xem, có phải là người các ngươi nói không.”
Kỳ thật nếu như có thể, Cố Vân Đông không muốn có chút quan hệ nào với Dương Văn Lễ.
Cô thật sự tình nguyện mẹ cô không có huynh trưởng gì, cũng không hy vọng người này là hắn.
Quản sự nghe vậy, lập tức có chút khó xử: “Chuyện này, lão gia nhà chúng ta hiện giờ đang say, cho dù đi ngài ấy cũng không nhận ra.”
Cố Vân Đông lấy ra một viên thuốc trong tay áo: “Đây là thuốc giải rượu, ngươi cho hắn uống đi, uống xong hắn tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Quản sự vui vẻ, vội gật đầu: “Được.”
Hắn nhận lấy, đỡ Dương Văn Lễ ngồi sang một bên, không nói hai lời cầm viên thuốc bỏ vào trong miệng hắn.
Dương Văn Lễ hơi nhíu mày, sau đó nuốt xuống.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, khóe miệng giật giật hai cái. Có phải hắn quá vội vàng hay không? Người bình thường đối với đan dược của người xa lạ đưa cho, ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đưa cho chủ tử uống sao?
Thuốc giải rượu này có tác dụng rất tốt, Dương Văn Lễ uống xong khoảng một phút sau, người đã có chút thanh tỉnh.
Hắn xoa thái dương nhìn quản sự trước mặt: “Đây là chỗ nào? Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Quản sự vui sướng mở miệng: “Lão gia, chúng ta gặp được người nhà của đại tiểu thư.”
“Người nhà Đại tiểu thư?”
Quản sự lập tức kể lại chuyện mới xảy ra, sau đó chỉ chỉ Cố Vân Đông: “Vị phu nhân này, chính là con gái lớn của đại tiểu thư, lão gia, đây có lẽ là do trời cao an bài để cho ngài và đại tiểu thư nhận nhau.”
Dương Văn Lễ nghe được sửng sốt một chút, một hồi lâu sau, mới đỏ mặt không dám tin ngẩng đầu.
“Cho nên, cho nên ngươi là…… cháu gái ta??”