Chương 834: Ngủ chung một giường
Dương Liễu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dừng một chút, dường như đang sắp xếp lại lời nói.
Thật lâu sau bà mới lên tiếng: “Mấy năm nay, chuyện gì mẹ cũng không biết, đã bỏ lỡ hôn sự của con.”
Kỳ thật cũng không tính là bỏ lỡ, chỉ là lúc bà còn không hiểu ý nghĩa của thành thân, đứa con gái bà đau lòng bao nhiêu năm đột nhiên đi lấy chồng, đối với bà mà nói đây là một điều vô cùng tiếc nuối.
“Vốn dĩ trước khi con gái trong nhà thành thân, làm mẹ cũng phải nói cho con một ít chuyện con nên biết đến, đáng tiếc lúc ấy ta lại không làm cái gì cả. Đông Đông, mẹ muốn bù đắp lại cho con những gì lúc trước còn thiếu.”
Cố Vân Đông sửng sốt, kinh ngạc nhìn bà.
Dương Liễu mỉm cười: “Hoặc là nói, là bù đắp cho mẹ. Mẹ muốn nói với con những lời mà lúc đó mẹ đã không nói. Tuy rằng hiện tại nói có chút hơi muộn.”
“Không muộn.” Cố Vân Đông lập tức lắc đầu: “Tuy con đã thành thân, nhưng còn có rất nhiều chuyện không hiểu, còn cần mẹ dạy con. Mẹ và cha ân ái nhiều năm như vậy, đạo phu thê này nhất định có rất nhiều bí quyết, mẹ nói cho con biết, để lòng con hiểu rõ.”
Dương Liễu giật mình, đột nhiên ôm lấy cô: “Đông Đông, mẹ thật sự rất vui.”
Bà hạnh phúc vì bọn họ đã rời khỏi nhà cũ Cố gia, vui mừng khi quen biết Thiệu Thanh Viễn, cũng hạnh phúc khi Vân Đông có thể thành thân với người mình yêu.
Nếu bây giờ các nàng vẫn còn đang ở thôn Cố Gia, Dương Liễu quả thực khó có thể tưởng tượng được hôn sự của Cố Vân Đông sẽ bị nhà họ Cố giày vò thành cái dạng gì.
Cho nên, mặc dù bà nhớ rất rõ Cố Vân Đông tính kế trả thù nhà họ Cố như thế nào, bà cũng không nói gì.
Những chuyện này, nhà cũ Cố gia xứng đáng nhận được.
Đêm nay, Dương Liễu và Cố Vân Đông ngủ chung một giường, nói chuyện đến hơn nửa đêm.
Dương Liễu gần như muốn bù đắp tất cả những gì mình đã bỏ lỡ trong mấy năm qua, bởi vậy hàn huyên hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Vân Đông mở mắt tỉnh dậy, Dương Liễu vẫn còn đang ngủ.
Cô lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng, Thiệu Thanh Viễn không biết đã chờ ở bên ngoài đợi từ lúc nào.
Nhìn thấy cô bước ra, có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Cố Vân Đông mím môi cười: “Chàng dậy sớm như vậy sao?”
“Nhạc phụ còn dậy sớm hơn.” Hắn chỉ chỉ phía sau, Cố Vân Đông hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Đại Giang đi tới, trên mặt lộ ra vẻ u ám không vui.
Cố Vân Đông rụt cổ lại, nhanh chóng kéo Thiệu Thanh Viễn chạy đi.
Cố Đại Giang bất đắc dĩ lắc đầu, cười một tiếng.
Cố Vân Đông kéo Thiệu Thanh Viễn ra khỏi căn nhà nhị tiến mới dừng lại, Thiệu Thanh Viễn có chút buồn cười: “Nàng làm gì mà vội vàng ra ngoài vậy?”
“Không muốn làm bóng đèn của bọn họ.”
“Bóng đèn? Là cái gì?”
Cố Vân Đông: “……” Cô cười hắc hắc: “Ý ta là, là một đứa con gái tri kỷ và hiếu thuận, ta không thể ở cạnh bọn họ lúc này được, ảnh hưởng đến việc cha mẹ ân ái nha.”
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo cô một cái, không hỏi nhiều nữa: “Vậy cũng không thể chưa ăn sáng đã ra ngoài chứ?”
“Dù sao cũng đã ra khỏi cửa, không bằng đi phố Ngũ Khoan bên kia ăn chén hoành thánh đi?”
Thiệu Thanh Viễn thấy dáng vẻ thèm thuồng của cô, cười đồng ý.
Phố Ngũ Khoan cũng không xa, đi qua hai con phố sẽ đến.
Bên kia có một cửa hàng chuyên bán hoành thánh và sủi cảo, da mỏng nhân to hương vị vô cùng ngon, khách hàng cũng rất đông.
Cố Vân Đông ăn qua một lần liền thích, thỉnh thoàng thèm ăn sẽ cho người đóng gói đem về ăn.
Hôm nay hiếm khi được tản bộ cùng Thiệu Thanh Viễn, còn khá thú vị.
Thiệu Thanh Viễn cũng chưa ăn sáng, hai người gọi mỗi người một chén.
Ăn xong thấy thời gian còn sớm, Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến căn nhà cách đó không xa.
“Đi xem nhà của chúng ta đi, ngày hôm qua mẹ nói phòng đã dọn dẹp xong, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt sẽ tiến hành lễ tân gia.”
Trước đây Cố Vân Đông đã đến, nhưng lúc ấy chưa được tu sửa, sau khi cô xem qua thì trở về vẽ hai tấm sơ đồ những nơi cần tu sửa, Bạch Hàng không nói hai lời tìm người tu sửa.
Thiệu Thanh Viễn hôm nay cũng không có việc gì gấp cần làm, đương nhiên nguyện ý đi cùng cô một chuyến.
Căn tứ hợp viện ở phố Lan Giang, vị trí khá tốt, cũng coi như nằm ở trung tâm phủ thành.
Cố Vân Đông lấy chìa khóa mở cửa, vừa vào cửa đã nhìn thấy bồn hoa nhỏ hai bên vách tường.
Những hoa này đều có sẵn, hoặc hỏi mua của nhà Tiểu Diên, vào mùa này chúng đang nở rộ.
Đi vào bên trong là hành lang gấp khúc kéo dài đến sảnh trước.
Cố Vân Đông đi dạo quanh nhà sau đó sau đó đi ra hậu viện.
Sau vườn có trồng mấy cây ăn quả, cũng không biết cha mẹ chồng cô đưa từ đâu tới, nhưng cũng khá thú vị.
Cố Vân Đông đi dạo xong, mới cảm thấy mỹ mãn ra ngoài cùng Thiệu Thanh Viễn.
“Đi thôi, về nhà đi, chắc cha mẹ ta cũng đã nói xong những lời nói cần nói.”
Hai người khóa cửa lại, đi dọc theo phố Lan Giang trở về.
Ai ngờ vừa mới đi ra không bao lâu, lúc đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, lại chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân thất tha thất thểu, hơi loạng choạng.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, nghiêng người, tính nhường đường để hắn đi qua.
Không ngờ người kia bước đi xiêu vẹo, lại đột nhiên chạy lại sau lưng Thiệu Thanh Viễn đánh tới.
Thiệu Thanh Viễn có võ công, cho dù không nhìn phía sau, cũng có thể tránh được ngay lập tức.
Người nọ tựa hồ không ngờ hắn lại né được, theo quán tính cả người nhào về phía trước
Thiệu Thanh Viễn hơi nhíu mày, cũng không có ý định vươn tay kéo hắn.
Sau đó người đàn ông trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Cố Vân Đông: “……” Không hiểu sao có chút buồn cười thì làm sao bây giờ?
Cả cô và Thiệu Thanh Nguyên đều không có lòng đồng tình, người này uống say cũng không liên quan đến bọn họ, bởi vậy chỉ liếc mắt một cái, trực tiếp định đi vòng qua.
Không ngờ có một người đột nhiên từ phía sau chạy tới, người nọ trực tiếp vọt tới bên cạnh người say rượu, sốt ruột gọi: “Lão gia, lão gia ngài không thể uống nữa, ngài đã uống mấy ngày rồi, còn tiếp tục như vậy nữa, cơ thể cũng sẽ không thể chống đỡ nổi.”
Nói xong, đỡ người trên mặt đất dậy, kéo hắn lên vai.
Một động tác như vậy, khuôn mặt mới vừa rồi bị tóc che cũng bị lộ ra.
Cố Vân Đông đột nhiên sửng sốt, Dương Văn Lễ?? Tại sao lại là hắn?
Thiệu Thanh Viễn cũng nhận ra, hắn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau.
Nhưng cho dù bọn họ nhận ra người trước mặt là ai, bọn họ cũng sẽ trực tiếp đi vòng qua Dương Văn Lễ và quản sự, bước nhanh về phía trước.
Nhưng mới đi được vài bước, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ bi thương của Dương Văn Lễ: “Ngươi đừng ngăn cản ta, đừng cản ta, trong lòng ta không thoải mái, ta nhìn thấy muội muội mình như vậy, ta cảm thấy khó chịu.”
“Lão gia, chuyện này cũng không phải lỗi của ngại, được rồi, chúng ta trở về đi. Ở bên ngoài cũng không phải chỗ nói chuyện, chúng ta trở về rồi từ từ nói.”
Dương Văn Lễ lại đẩy hắn ra: “Ngươi tránh ra, ta không quay về, ta muốn đi tìm muội muội của ta, ta muốn đi tìm Dương Liễu. Dương Liễu, đại ca thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi ngươi!!”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vốn đã đi xa bước chân đột ngột dừng lại.
Hai người đều không thể tin được quay dầu, khiếp sợ nhìn Dương Văn Lễ.