Chương 833: Dương thị tỉnh lại
Vừa tỉnh lại, bà còn có chút choáng váng, không biết đây là đâu.
Cho đến khi nhìn thấy Cố Đại Giang, bà hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy ông một chút: “Tướng công?”
Cố Đại Giang bừng tỉnh, nhìn Dương Liễu đã tỉnh lại, ông sửng sốt một chút, có chút không xác định hỏi: “Liễu nhi? Nàng, biết ta là ai không?”
Dương Liễu bật cười: “Chàng đang hỏi cái gì vậy? Chàng là tướng công của ta, ta làm sao có thể không biết chàng……”
Nói được một nửa, bà đột nhiên nhíu mày, có chút khó chịu ôm lấy đầu: “Sao ta có cảm giác, hình như trong đầu ta có nhiều hơn…… một số thứ.”
Cố Đại Giang thấy thế, nhanh chóng nắm lấy tay bà: “Không thoải mái thì không cần suy nghĩ.”
Nhưng Dương Liễu đã nhớ ra, bà bỗng nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn Cố Đại Giang: “Lúc trước ta, lúc trước ta biến thành kẻ ngốc?”
“Cái gì mà kẻ ngốc chứ, nàng chỉ là bị thương ở đầu, giống như một tiểu hài tử mà thôi.”
Dương Liễu lắc đầu, lại nhắm mắt lại.
Cố Đại Giang vội vàng đi gọi Thiệu Thanh Viễn.
Đợi đến khi mấy người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông tới đây, Dương Liễu đã không còn nhíu mày nữa.
Bà ngẩng đầu, nhìn ba tỷ đệ Cố Vân Đông, đột nhiên cười, chỉ là cười một lúc lại bật khóc, nghẹn ngào giang hai tay: “Lại đây, lại đây với mẹ, để mẹ nhìn xem.”
Bà nhớ ra rồi, ngay cả đoạn ký ức khờ khờ dại dại kia, bà cũng đều nhớ ra.
Nhưng cũng bởi vì nhớ tới, giờ phút này bà vô cùng đau lòng cho mấy đứa nhỏ.
Ba người Cố Vân Đông lập tức tiến lên vài bước, Vân Thư và Vân Khả trực tiếp bổ nhào vào lòng Dương Liễu: “Mẹ.”
Dương Liễu cúi đầu, nhìn bọn trẻ đã trưởng thành, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Bà ôm Vân Thư và Vân Khả: “Thực xin lỗi, mẹ đã không chăm sóc tốt cho các con.”
Rõ ràng bà mới là người làm mẹ, đáng lẽ ra mấy năm nay bà phải chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, nhưng chính mình lại giống như một đứa trẻ, ngược lại phải để cho bọn chúng chăm sóc bà.
Dương Liễu vô cùng chua xót, đặc biệt là Khả Khả, bà mới sinh ra không bao lâu, bản thân đã xảy ra chuyện.
Lúc trước ở nhà họ Cố, cả ngày nằm trên giường bất tỉnh nhân sự cũng không có người chăm sóc, không ai có thể bảo vệ con bé.
Bà làm mẹ quá thất bại.
Dương Liễu khóc một hồi, lại nhìn về phía Cố Vân Đông, thấy cô đứng ở kia nhìn bà cười, mũi đau nhức, giang hai tay gọi: “Đông Đông, lại đây.”
Cố Vân Đông cũng tiến tới, ôm lấy Dương Liễu.
Dương Liễu vuốt tóc cô: “Mấy năm nay, vất vả cho con rồi.”
Trong trí nhớ của Dương Liễu, khắc sâu nhất chính là đoạn thời gian chạy nạn. Vân Đông còn nhỏ tuổi, lại phải gánh trên đôi vai non nớt của mình gánh nặng chăm sóc ba 'đứa trẻ'.
Rõ ràng tính tình nhát gan hướng nội, vì bảo vệ các nàng, không thể không cầm đoản kiếm nhuốm máu, liều mạng với những hung thần ác sát kia.
Những việc này, lẽ ra phải do bà làm.
Mọi người trong phòng đều khẽ lau nước mắt, nhìn thấy bọn họ ôm nhau, bọn hắn liếc nhìn nhau sau đó đều đi ra ngoài, để lại không gian cho cả nhà họ.
Dương Liễu sau hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhưng nhìn ba đứa nhỏ, bà lại cảm giác khó chịu.
Cố Đại Giang đứng bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cảm giác tồn tại của ông, thì ra thấp như vậy sao??
Cũng may không bao lâu, tầm mắt của Dương Liễu cuối cùng cũng dừng trên người ông.
Chỉ nhìn ông một cái, Cố Đại Giang đã cảm thấy cả người đều thoải mái. Phu thê cũng không cần quá nhiều lời, từ ánh mắt của nhau đã biết ý của đối phương.
Không sao, bọn họ muốn nói cái gì, buổi tối đóng cửa lại từ từ nói là được.
Cả nhà ở bên trong nói chuyện rất lâu, mãi đến buổi trưa, tỷ đệ ba người Cố Vân Đông mới bước ra.
Hai người Vân Thư và Vân Khả còn đang nghẹn ngào, hốc mắt của Cố Vân Đông cũng ửng đỏ, Thiệu Thanh Viễn lập tức tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Mẹ có thể tỉnh lại, đây là chuyện đáng vui mừng.”
“Ừm.” Cố Vân Đông hơi gật đầu, ngước mắt nói với mấy người Cố đại cô còn chờ ở bên ngoài: “Mẹ cháu không có chuyện gì, chỉ là bà ấy mới tỉnh lại nên còn chưa có tinh thần, nói một lát còn có chút choáng váng, để bà ấy nghỉ ngơi trước, chờ bà hoàn toàn bình phục rồi mới ra ngoài, mọi người không cần lo lắng.”
Cố đại cô xua xua tay: “Không có việc gì là được rồi, chỉ cần thấy bà ấy khỏe lại, chúng ta đã an tâm rồi.”
Cố Vân Đông biết các nàng vẫn luôn để tâm, hiện giờ đều thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.
Thiệu Âm vỗ vai cô: “Được rồi, rửa mặt trước đi rồi đi ăn cơm, đừng để bị đói.”
Cố Vân Đông lúc này mới phân phó cho Lữ Hồng Tú bưng thức ăn vào phòng cho hai người Cố Đại Giang dùng, còn mình dẫn đệ đệ và muội muội tới phòng khách.
Những người khác đều đã ăn xong, chỉ có Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn chờ bọn họ.
Cố Vân Đông nhịn không được tụt lại phía sau hai bước, chờ Vân Thư và Vân Khả nắm tay nhau bước vào phòng khách, thừa dịp không ai chú ý cô liền ôm lấy hắn.
Ai ngờ vừa mới buông ra, ngẩng đầu đã phát hiện Vân Thư đang u oán nhìn mình, một tay nắm lấy tay Vân Khả, một tay che đôi mắt Vân Khả.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, vội cúi đầu bước vào trong.
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu bật cười, đi đến bên cạnh Vân Thư, xoa đầu hắn.
Vân Khả lúc này mới hỏi: “Nhị ca, muội có thể nhìn không? Đại tỷ và đại tỷ phu có phải còn muốn hôn hôn hay không.”
Cố Vân Đông đã đi vào bước chân hơi loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã.
Là cô sai, cô không trở thành một tấm gương tốt, tạo ảnh hưởng rất xấu đến đệ đệ và muội muội, cô phải tỉnh táo lại.
Cố Vân Đông nhắm mắt ba giây, sau đó vui vui vẻ vẻ chào hỏi mấy người: “Nhanh lại đây ăn cơm nào, hôm nay thím Ngưu làm thật nhiều đồ ăn ngon nha.”
Tâm trạng cô rất tốt, gần đây liên tục có chuyện vui, đầu tiên là Thiệu Thanh Viễn tìm được người nhà thất lạc sau hơn hai mươi năm, theo đó lại là tiểu đường đệ nhà tiểu thúc được sinh ra, bây giờ bệnh của mẹ cô trì hoãn nhiều năm qua cũng đã chữa khỏi.
Mấy tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trên ngực cuối cùng cũng được dỡ bỏ, như thể mọi vấn đề khó khăn không còn nan giải nữa, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Chờ tới buổi tối, Dương Liễu cũng đã có thể xuống giường, tuy rằng vẫn không có sức lực gì, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
Cả nhà vây quần bên nhau ăn cơm chiều, bà cũng có thể nói chuyện vui vẻ với mọi người.
Tuy nói mấy năm trước đầu óc bà không quá tỉnh táo, nhưng cũng may những ký ức đó cũng không mất đi, mấy năm nay xảy ra chuyện gì bà đều biết. Chỉ là nhìn người thân và bằng hữu trước mắt, bà cảm thấy đã liên lụy rất nhiều đến mọi người, nhưng không có người nào ghét bỏ bà, trong lòng Dương Liễu thật sự rất cảm kích.
Bà rất may mắn khi có bọn họ ở bên cạnh.
Ăn cơm chiều xong, Dương Liễu kéo tay Cố Vân Đông lại, muốn nói chuyện riêng với cô.
Cố Vân Đông kinh ngạc một chút, lập tức đỡ bà vào phòng ngồi xuống.
“Mẹ, nếu có chuyện gì mẹ có thể để hôm khác lại nói, hôm nay mẹ vừa mới khỏe lại, mẹ đừng để quá sức.” Cố Vân Đông rót cho bà một ly nước, lúc này mới ngồi bên cạnh bà.
Dương Liễu ánh mắt nhu hòa nhìn cô, duỗi tay sờ đầu cô, mím môi, cười nói: “Mẹ không thấy mệt, hai ngày nay mẹ ngủ quá nhiều rồi, hiện tại chỉ muốn nói chuyện với con.”
Cố Vân Đông cười nói: “Được ạ, mẹ muốn nói cái gì?”