Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 832 - Chương 832. Chữa Bệnh Cho Dương Thị

Chương 832. Chữa bệnh cho Dương thị Chương 832. Chữa bệnh cho Dương thị

Chương 832: Chữa bệnh cho Dương thị

Dương Văn Lễ cười ha ha, quả nhiên hắn sắp gặp phải vận may.

Nhưng làm thế nào để nhận lại Dương Liễu, chuyện này còn phải suy nghĩ thật kỹ.

Hắn gọi quản sự tới, hai người vùi đầu bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.

Mà giờ phút này người Cố gia đang tụ tập trong phòng nhỏ thứ hai, lo lắng nhìn Thiệu Thanh Viễn đang chuẩn bị trong nhà chính.

Dương Liễu được an bài trong một gian phòng sạch sẽ và sáng sủa, có chút bất an ngồi trên giường đơn, hai tay nắm chặt tay Cố Đại Giang, giọng nói run rẩy: “Ta, ta không muốn trị bệnh nữa.”

Cố Đại Giang cẩn thận ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ vai bà hỏi: “Làm sao vậy? Có phải nàng sợ không?”

“Ta sợ đau.”

“Sẽ không đau, ta đã hỏi Thanh Viễn rồi, hắn đã bảo đảm với ta một chút cũng không đau, nếu hắn làm nàng đau, ta giúp nàng đánh hắn, được không?”

Dương Liễu nghẹn miệng, một hồi lâu sau mới khẽ gật đầu: “Được.” Ngay sau đó lại lắc đầu: “Không được, không thể đánh, Đông Đông sẽ thương tâm.”

Cố Đại Giang cười: “Được, ta không đánh. Vậy nàng tin hắn không?”

Dương Liễu suy nghĩ một lát: “Ta tin.”

Đó là trượng phu của Đông Đông, đối xử với Đông Đông rất tốt, đối với bọn họ cũng tốt, tuy rằng ngày thường không thích cười, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.

Dưới sự an ủi của Cố Đại Giang, cuối cùng Dương Liễu dần dần thả lỏng.

Lúc này cửa phòng bị người khác đẩy ra, Thiệu Thanh Viễn bưng một chậu nước bước vào trong.

Theo sau là Cố Vân Đông và Bạch Hàng.

Dù sao cũng là chữa bệnh, trong phòng cũng không thể có quá nhiều người, những người khác đều ở bên ngoài chờ.

Mấy người Cố Đại Phượng, Kha biểu cô cũng tới đây, lúc này đều ngồi ở bên ngoài, mọi người đều lo lắng nhìn vào trong phòng.

Cho đến khi cửa phòng đóng lại, ngăn cản tầm nhìn của mọi người bên ngoài, mọi người mới có chút bất an ngồi xuống ghế.

Cố Vân Đông vừa vào cửa liền đi đến bên cạnh Dương Liễu: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, đã có con và cha ở bên cạnh mẹ rồi. Mẹ nghĩ lại lần trước xem, lúc Tống đại phu châm cứu cho mẹ cũng không đau chút nào, đúng không? Bây giờ cũng như vậy, chỉ là thời gian lâu hơn một chút, còn lại không có gì khác cả.”

Dương Liễu nghe xong gật đầu nói: “Ừm, ta không căng thẳng.”

Sau đó, bà nắm chặt tay Cố Đại Giang, nhắm mắt lại.

Thiệu Thanh Viễn và Bạch Hàng liếc nhìn nhau, thành thật mà nói, ngược lại hắn có chút căng thẳng.

Dù sao cũng là nhạc mẫu của mình, chẩn đoán và điều trị phần đầu, chỉ cần có một chút bất cẩn đều có thể dễ dàng gây ra vấn đề.

Mặc dù hắn muốn bình tĩnh, muốn đối xử hoàn toàn bình thường như những bệnh nhân khác, cũng không có khả năng.

May mà có cha hắn ở đây.

Thiệu Thanh Viễn chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn lại, lấy kim ngâm Bạch Mộc Tử ra.

Đối với huyệt vị trên đầu, hắn đã sớm khắc sâu vào não.

Hắn chậm rãi nhắm vào đỉnh đầu Dương Liễu, cầm kim đâm vào.

Sau khi cây kim thứ nhất đi xuống, những cây kim tiếp theo cũng thuận lợi hơn nhiều.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, hai người Cố Đại Giang và Cố Vân Đông gần như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, Bạch Hàng cũng nhìn không chớp mắt, thuận tiện giúp Thiệu Thanh Viễn một tay.

Nhìn thấy hắn đâm từng mũi kim xuống, tay ổn định vững chắc, bộ dáng gọn gàng lưu loát, Bạch Hàng khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

Không bao lâu sau, trên đầu Dương Liễu đã đâm hơn mười cây kim.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới dừng lại, chuyên chú nắm một cây kim nhẹ nhàng xoay chuyển……

Dương Liễu hơi nhíu mày, nhưng không phát ra tiếng, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Qua khoảng nửa canh giờ, Thiệu Thanh Viễn rút từng cây kim ra.

Ngay sau đó, cả người Dương Liễu đều mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cố Đại Giang hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy bà: “Liễu nhi?”

“Ông thông gia đừng nóng vội, đây là hiện tượng bình thường, không có việc gì.” Bạch Hàng cười giải thích, ngón tay đặt trên cổ tay bà, hơi gật đầu: “Không có gì đáng ngại, chờ bà ấy ngủ một giấc rồi tỉnh lại, chúng ta lại tới kiểm tra.”

Lúc này Cố Đại Giang mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đặt Dương Liễu lên giường.

Thiệu Thanh Viễn thở ra một hơi, Cố Vân Đông tinh ý phát hiện hắn siết chặt bàn tay vài lần, chắc đã rất lo lắng.

Cô bước đến, thừa dịp không ai chú ý, nhẹ nhàng nắm lấy tay và cười với hắn

Thiệu Thanh Viễn nháy mắt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, cơ bắp mới vừa rồi căng chặt cũng được thả lỏng.

Hắn thấp giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, chờ mẹ tỉnh lại, ta lại đến bắt mạch cho bà ấy.”

“Được.” Cố Vân Đông nhìn Cố Đại Giang canh giữ bên giường, nói với ông một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Ba người vừa bước ra, người chờ bên ngoài lập tức xông tới.

Bọn họ cũng không dám lớn tiếng, đều thấp giọng hỏi: “Thế nào? Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi, không có vấn đề gì. Ta chờ mẹ tỉnh lại rồi sẽ kiểm tra.”

Mọi người nghe vậy, lập tức cười.

Nếu người không có việc gì, người trong nhà chính cũng tản ra.

Cố Vân Đông nắm tay Thiệu Thanh Viễn trở về phòng, ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó khéo léo xoa bóp bả vai cho hắn.

Thiệu Thanh Viễn thoải mái nói: “Có nương tử thật sự rất tốt.”

Cố Vân Đông hừ nhẹ hai tiếng: “Lực đạo có ổn không?”

Kỳ thật vừa rồi ngoại trừ nhìn mẹ ra, cô vẫn luôn nhìn Thiệu Thanh Viễn, làm phu thê với nhau lâu như vậy, đối với thói quen của hắn, cô đã vô cùng hiểu rõ.

Cô biết trong nửa canh giờ qua, thần kinh của hắn vẫn luôn căng thẳng, cơ bắp trên người chắc chắn sẽ đau nhức, cho nên cô mới vội vàng kéo hắn về, giúp hắn thả lỏng một chút.

Thiệu Thanh Viễn nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu: “Rất ổn.”

Nhưng sau khi cô xoa bóp một lát, hắn vẫn nắm lấy tay cô, kéo người ngồi trên đùi hắn.

“Không xoa nữa, nàng cũng nghỉ một lát đi.”

Cố Vân Đông dựa vào vai hắn, tâm tình vô cùng tốt.

Bệnh của mẹ được chữa khỏi, cô cũng coi như buông xuống được một tảng đá lớn trong lòng, hiện giờ cả người đều nhẹ nhõm, cô cũng hưởng thụ trạng thái hiện tại.

“Phu quân, có chàng ở bên cạnh, thật tốt.”

Thiệu Thanh Viễn đột nhiên ôm chặt cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Lời này phải do ta nói, có nàng ở bên cạnh là sự may mắn nhất của cuộc đời ta.”

Cố Vân Đông khẽ cười ra tiếng.

Hai người không nói gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ thời gian thân mật hiếm có.

Cho đến buổi tối, Dương Liễu mới tỉnh lại, lúc mới tỉnh lại đầu có hơi choáng váng, mở mắt ra còn không thấy rõ người, lại nhắm lại.

Cố Đại Giang vẫn luôn quan sát tình trạng của bà, cảm thấy bà hoảng sợ, vội vàng ra ngoài gọi Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh Viễn bắt mạch, cười nói: “Đã không có gì đáng ngại, máu bầm trong đầu mẹ vừa mới tan, hai ngày này cả người sẽ không có sức, người cũng không quá tỉnh táo, chờ ngày mai tình trạng sẽ tốt hơn, con bảo phòng bếp sắc thuốc, để mẹ uống thuốc xong rồi ngủ.”

Cố Đại Giang nghe vậy yên lòng, Lữ Hồng Tú nhanh chóng bưng thuốc vào, Cố Đại Giang đỡ Dương Liễu còn đang mê man, đút thuốc cho bà, Dương Liễu không mở mắt ra, vô thức uống thuốc sau đó mới ngủ lại.

Đợi đến ngày hôm sau, cuối cùng Dương Liễu cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bình Luận (0)
Comment