Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 872 - Chương 872. Còn Một Cánh Cửa Khác

Chương 872. Còn một cánh cửa khác Chương 872. Còn một cánh cửa khác

Chương 872: Còn một cánh cửa khác

Cố Vân Đông "Hử? "Một tiếng.

Tiểu Lục nhìn sang Đồng Thủy Đào, nàng ấy cười hắc hắc: "Chỉ với thân thể nhỏ con của Tiểu Lục, còn dưới tình huống mất máu quá nhiều, đừng nói giấu người đi, căn bản ngay cả di chuyển cũng không được, chính hắn đi đường còn không vững. Người là do muội giấu đi, khi muội đưa Hùng đại phu đến đây, ở bên ngoài đã nghe được động tĩnh, nên đã nhanh chóng đi vào từ cửa lớn phía trước rồi giấu người đi.”

Cố Vân Đông hiểu ra, cô vốn còn thấy khó hiểu, Thiệu Ký cách bên này cũng không xa, tại sao Đồng Thủy Đào đi tìm người đến mà lại tốn thời gian dài như vậy.

Cô còn tưởng rằng Hùng đại phu không ở trong tiệm thuốc Thiệu Ký, Đồng Thủy Đào phải đi nơi khác gọi người.

Hóa ra nàng ấy đã trở lại từ lâu.

"Người nọ được giấu ở đâu?"

Đồng Thủy Đào dẫn cô đi xem, đầu tiên là đi vào cửa hàng, sau đó ở góc cửa hàng lại mở ra một cánh cửa khác, đi vào cánh cửa kia, lại là... Nhà bếp?

Cố Vân Đông sửng sốt: "Nơi này còn có cánh cửa khác sao?”

Vốn Đồng Thủy Đào cũng không biết, là Tiểu Lục Chỉ cho nàng.

Lúc này Tiểu Lục đã băng bó xong, được Hùng đại phu đỡ đi tới, giải thích: "Cánh cửa này vốn đã có, chỉ là chủ nhà cũ không dùng đến, vị trí lại không tốt lắm, đã bị hắn lắp một cánh cửa mỏng che lại. Sau đó sư phụ thuê lại nhìn thấy, đã hỏi chủ nhà kia xem có thể phá cánh cửa kia hay không, chủ nhà đồng ý.”

Cái cửa này rất bí mật, hơn nữa bởi vì ở trong quầy, bên cạnh chất đống một ít vải vóc, đã trực tiếp che cánh cửa đó lại.

Mà thủ hạ của Hàn Diệu tiến vào vội vàng, chỉ thô lỗ nhìn hai cái, đương nhiên không chú ý tới bên này còn có một cánh cửa.

Cố Vân Đông đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt hầm trong phòng bếp.

Đồng Thủy Đào mở hầm trực tiếp nhảy xuống, không bao lâu sau đã ôm người nọ lên.

Nam tử còn hôn mê, được Đồng Thủy Đào vác đi về phòng bên cạnh, cho đến khi đặt lên giường, nàng mới thở ra một hơi, có chút ghét bỏ nhìn vết máu bị nhiễm lên người mình.

Mới vừa rồi nàng vác đi một chuyến, đã làm bẩn áo rồi.

Cũng may bên trong xe ngựa vẫn có bộ khác dự phòng, nàng đi thay cũng được thôi. Nhưng bây giờ toàn thân đều là máu, phải làm sao bây giờ?

Cố Vân Đông bật cười: "Được rồi, lát nữa mua cho muội một bộ lụa mới ở cửa hàng sát vách bên cạnh.”

Con ngươi Đồng Thủy Đào sáng ngời: "Tiểu thư, người đối với muội quá tốt rồi.”

Cố Vân Đông liếc xéo nàng ấy một cái, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Tiểu Lục dịch bởi may.

Hùng đại phu rất tự giác ngồi ở bên giường xem cho nam tử đang bị thương kia, một lát sau nhíu mày: "Thương thế của người này có chút nghiêm trọng, trên người có bảy tám vết thương, có hai chỗ là vết thương trí mạng, nhất là mũi tên trên ngực, cần phải cẩn thận rút ra. Ta ở phương diện này lại không hiểu biết lắm, phải mau chóng tìm đại phu y thuật cao minh mới được."

"Ý ngươi là..."

"Hoặc là ông chủ Thiệu, hoặc là Bạch lão gia." Hùng đại phu nói.

Ngoại trừ hai người này cũng không có người khác tốt hơn để chọn, người này là thích khách, không tiện cho người ngoài biết.

Về phần Bạch Ung, Hùng đại phu đến giờ còn chưa biết thân phận của ông ấy, bằng không khẳng định sẽ chặn đến cửa Thiệu phủ thỉnh giáo y thuật của người ta.

Lúc trước khi biết được y thuật của Bạch Hàng cao minh, cũng quấn lấy ông ấy mấy ngày nay.

Cố Vân Đông gật đầu: "Ngươi xử lý vết thương trước, ta đi tìm người.”

Lại dặn dò Đồng Thủy Đào: "Bên này muội nhìn một chút, nếu nhìn thấy người ngoài tiến vào, lại giấu hắn vào trong hầm." Nếu đã đến nước này, người nọ dù sao cũng phải cứu trước rồi nói sau.

"Muội đã rõ, tiểu thư."

Cố Vân Đông xoay người muốn rời khỏi cửa hàng, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến một chút động tĩnh.

Cố Vân Đông dừng bước, ngay sau đó, cô nhìn thấy cửa hàng bị mở ra.

Đồng thời, ba người Dương Liễu Cố Đại Phượng và Biển Hán đi vào.

Khi nhìn thấy Cố Vân Đông, ba người đều sửng sốt: "Vân Đông, sao con lại ở đây?”

Cố Vân Đông: "Vào trước rồi nói sau, dượng, phiền người đóng cửa lại trước đã.” Đúng rồi, thời gian không còn sớm, bọn họ đến cửa hàng làm việc cũng bình thường.

Ba người vẻ mặt hồ nghi, Biển Hán lập tức đóng cửa hàng lại.

Nhưng mà vừa xoay người, đã nhìn thấy vết máu đỏ tươi rõ ràng trong cửa hàng: "Cái này, đây là làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

Cố Vân Đông tóm tắt đơn giản mọi chuyện một lần, sắc mặt ba người nhất thời ngưng trọng.

Biển Hán trực tiếp nói: "Cháu ở chỗ này đi, ta đi tìm mấy người Thanh Viễn.”

Dương Liễu cũng nói: "Vậy ta đi cửa hàng vải lụa bên cạnh đón bà thông gia trở về."

Cố Đại Phượng lại xắn tay áo: "Ta đi phòng bếp giúp Thủy Đào nấu nước."

Cố Vân Đông vội vàng gọi Biển Hán: "Dượng, người ở đây, vẫn nên để cháu đi đi. Tiểu Lục cũng bị thương, mất máu quá nhiều người cũng không có sức lực vẫn còn cần nghỉ ngơi, Hùng đại phu chữa thương cho người nọ cũng cần người hỗ trợ, chúng ta đều là nữ tử, khá bất tiện. Hơn nữa ta biết Thiệu đại ca và phụ thân lúc này đang ở đâu.”

Biển Hán vừa nghĩ cũng đúng, vội vàng đi qua hỗ trợ.

Ba người Cố Vân Đông cũng chia nhau hành động.

Cô biết Thiệu Thanh Viễn hôm nay đi cùng Bạch Ung đến Tân Minh Các, Bạch thần y rất có hứng thú với Tân Minh Các, biết có chỗ như vậy, nên rất muốn đi vào ngồi cảm thụ một chút.

Hai ngày trước ông ấy tới đây, vẫn ngứa ngáy khó nhịn muốn Bạch Hàng bồi mình đi.

Thứ nhất là Bạch Hàng không có công phu kia, thứ hai không muốn cùng ông ấy hồ nháo, nên đã rất dứt khoát cự tuyệt.

Hiện giờ thật vất vả mới đợi được đến khi Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông trở về, chút ý nghĩ trong lòng lại bắt đầu rục rịch.

Cố Vân Đông có việc, ông ấy đã quấn lấy Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh viễn không muốn đi, nhưng đối mặt với ánh mắt khát vọng của lão gia tử, nhất thời cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào.

Cũng may, Tân Minh Các mở cửa tương đối muộn.

Cho nên Thiệu Thanh Viễn thừa dịp này mang theo Bạch Ung đi dạo một vòng.

Tiểu nhị và đầu bếp Tân Minh Các đều đã tới, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Bởi vậy lúc hai người Bạch Ung đi qua, cuối cùng cũng hưởng thụ được đãi ngộ mà những quý phụ nhân trong phủ thành hưởng thụ.

Bạch Ung biểu thị... Rất hài lòng, không muốn đi.

Lúc Cố Vân Đông đến Tân Minh Các, ông ấy đang vừa bưng ly trà sữa, vừa ở hậu viện xem trang trí của các phòng. Khi đến khu vui chơi của trẻ em, ông còn dừng lại một thời gian dài.

Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy bộ dạng của ông ấy, còn hoài nghi rằng ông ấy muốn lên cầu trượt chơi một chút.

Cố Vân Đông đi tới hậu viện, kể tóm gọn chuyện xảy ra trong cửa hàng.

Bạch Ung ở một bên nghe xong, lúc này nghiêm túc gật đầu: "Được rồi, ngươi mau đi làm đi, đây cũng là cơ hội tốt để ngươi rèn luyện y thuật, bên ta không cần ngươi đi theo. Yên tâm, chờ cửa hàng mở cửa, ta sẽ trở về.”

“Ông không đi cùng cháu sao?"

“Ta đi làm gì? Lão tử tay chân già nua chậm chạp, theo ngươi chạy tới chạy lui, ngươi cũng không sợ mệt mỏi sang ta à.”

Thiệu Thanh Viễn: "......" Là ai đã lên núi hái thuốc xuống sông bắt bà ba? Mà giờ còn nói tay chân già nua chậm chạp?

Hắn lắc đầu: "Được, ông nội, người nghỉ ngơi một lát."

Sau đó quay đầu dặn dò Tả thúc: "Đừng để ông ấy uống quá nhiều trà sữa ăn quá nhiều đồ ngọt, đối với ông ấy không tốt.”

Tả thúc cười nói: "Yên tâm đi, Nhị thiếu gia.”

Thiệu Thanh Viễn lúc này mới cùng Cố Vân Đông rời khỏi Tân Minh Các.

Bình Luận (0)
Comment