Chương 871: Ta sẽ giúp ngươi dạy hắn
Vết thương không phải mới, chứng tỏ không phải sau khi nghe bọn họ nói xong rồi cố ý làm ra. Hơn nữa sắc mặt Tiểu Lục quả thật khó coi, nói mấy câu đã đổ mồ hôi lạnh.
Cố Vân Đông vội vàng nói hắn ngồi một bên: "Thủy Đào đã đi tìm Hùng đại phu rồi, Thiệu Ký cách cũng không xa, rất nhanh sẽ trở về."
“Đa tạ biểu cô nương."
Cố Vân Đông ngẩng đầu: "Hiện tại còn có nghi vấn gì không?”
Giản bộ đầu lắc đầu: "Không còn nữa.”
Nhưng Hàn Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chúng ta có thể xem phía trước cửa hàng không?”
Cố Vân Đông nheo mắt lại: "Hàn công tử, vừa rồi ta nói, ngươi nửa câu cũng không nghe vào? Ngươi nghi ngờ ta đang giấu thích khách? Xin hỏi nếu như vậy thì ta có lợi ích gì không?”
Giản bộ đầu ở một bên cũng nói: "Đúng vậy, Hàn công tử, Thiệu phu nhân luôn luôn quang minh chính đại, sẽ không làm ra loại chuyện này. Chúng ta ở chỗ này suy đoán vô vị cũng chỉ lãng phí thời gian, nói không chừng thích khách đã chạy trốn rồi.”
Hàn Diệu mím môi, người hắn mang đến đã nhanh chóng chạy về phía trước cửa hàng, lập tức vén rèm cửa lên.
Sắc mặt Cố Vân Đông đột nhiên trầm xuống: "Xem ra Hàn công tử không biết quản giáo thủ hạ rồi.”
Mặt Hàn Diệu lập tức đen lại, nhưng hắn cái gì cũng không nói.
Rất nhanh thủ hạ kia đi ra, lắc đầu với Hàn Diệu: "Bên trong không có người, chỉ có một cái đục nhiễm máu. "
“Thiệu phu nhân, thất lễ rồi." Hàn Diệu chắp tay với Cố Vân Đông: "Cáo từ.”
Sau đó, mang theo vài thủ hạ đi ra ngoài cửa.
Trên mặt Giản bộ đầu hiện lên sự xấu hổ, muốn nói xin lỗi Cố Vân Đông.
Nhưng mà, trên tay Cố Vân Đông lại không biết từ khi nào có thêm một cái nỏ tiễn, nhắm ngay thủ hạ ban nãy đã tự tiện chạy vào phía trước cửa hàng, "veo" một cái bắn tên ra ngoài.
Giản bộ đầu: "..."
"Ah..." Thủ hạ kia kêu đau một tiếng, một tay ôm lấy cánh tay đầy máu tươi của mình, ngạc nhiên xoay người lại.
Hàn Diệu cũng không dám tin xoay người, nhìn về phía Cố Vân Đông:
"Thiệu phu nhân, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Nếu Hàn công tử không dạy dỗ được thủ hạ, vậy ta không ngại thay ngươi dạy dỗ hắn một chút." Cố Vân Đông cười lạnh.
Sắc mặt Hàn Diệu tái mét, hắn là thế tử Bình Nam Hầu phủ, luôn luôn là lão đại, sao lại có thể bị một người như vậy không để vào mắt? Đặc biệt lại chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ nông thôn.
Con ngươi Hàn Diệu híp lại, bất ngờ nhìn về phía Giản bộ đầu: "Giản bộ đầu cũng thấy đấy, Thiệu phu nhân ra tay đả thương người, việc này nên xử lý như thế nào?? "
Giản bộ đầu: " … " Có thể coi như hắn không tồn tại không?
Cố Vân Đông cười nói: "Vậy thủ hạ của Hàn công tử tự tiện xông vào nhà dân, nên xử lý như thế nào?"
"Ngươi..."
Cố Vân Đông chậm rãi giơ nỏ tiễn lên, vẫn hướng về phía bọn họ: "Đương nhiên, nếu Hàn công tử thấy không hài lòng, ta cũng không ngại ngươi đi báo quan bắt ta. Dù sao người sẽ bị mang danh vong ân phụ nghĩa cũng không phải ta, bị người ta chỉ trỏ nói Bình Nam Hầu phủ không biết quản thúc hạ nhân để hắn không có quy củ cũng không phải ta, người bị Bạch gia tìm tới cửa kết thù càng không phải ta.”
Hàn Diệu trong nháy mắt một câu cũng không nói nên lời.
Cố Vân Đông tiếp tục cười, nếu như có thể, một mũi tên vừa rồi, kỳ thật cô vô cùng muốn bắn trúng Hàn Diệu.
"Nhưng có lẽ Hàn công tử vốn cũng không thèm để ý những thứ này, dù sao cũng là thế tử của Bình Nam Hầu phủ mà, quyền cao chức trọng, muốn điều tra nhà người khác thì lục soát. Lại nói tiếp, ta cũng đã gặp qua không ít gia đình phú quý, cho dù gia sản bình thường không phải là thương nhân giàu có gì, nhưng gia giáo lại rất tốt. Làm sai còn biết xin lỗi, cũng có thể, do phong thủy của phủ Tuyên Hòa tương đối tốt đi.”
Lời này, Giản bộ đầu tỏ vẻ cực kỳ tán thành.
Hàn Diệu bất ngờ quay đầu, tát mạnh vào mặt thủ hạ kia: "Xin lỗi Thiệu phu nhân, ai cho phép ngươi tự ý đưa ra chủ trương?”
Cố Vân Đông nhìn hắn làm bộ làm tịch, thủ hạ kia bị tát một cái, lập tức cúi đầu xin lỗi, thái độ ngược lại rất chân thành.
"Ha..."
Cố Vân Đông khẽ cười một tiếng, rồi cũng thu nỏ tiễn lại, nhìn về phía hắn nói: "Lần sau tốt hơn vẫn nên chú ý một chút, nơi này không phải là địa bàn của Bình Nam Hầu phủ, đây là phủ Tuyên Hòa, không phải nơi mà các ngươi muốn làm gì thì làm. Nếu không sau này lại hình thành thói quen, đi đến kinh thành cũng tự tiện xông vào nhà người ta như vậy, thì sẽ bị chê cười.”
Sắc mặt Hàn Diệu trở nên cực kỳ khó coi, nàng ta muốn nói hắn ở Bình Nam hầu phủ quyền hạn không lớn, nhưng chỗ dựa thì lại lớn sao?
Người phụ nữ này...
Hắn mỉm cười, chắp tay, nói: "Đã nhận chỉ giáo."
Dứt lời, mang theo thủ hạ sải bước rời đi. Hắn vừa đi, Giản bộ đầu đã bĩu môi, lúc quay đầu, lập tức giơ ngón tay cái lên về phía Cố Vân Đông: "Thiệu phu nhân lợi hại, cũng chỉ có ngài dám đối mặt với hắn như vậy. Ngài không biết, Bình Nam Hầu phủ này phiền toái thế nào đâu, đã muốn đại nhân chúng ta xắp xếp hộ vệ, lại muốn chúng ta hỗ trợ bắt thích khách, còn phải hầu hạ ăn ngon. Thái độ kia, chính là sai khiến, thật sự coi đây là địa bàn của bọn họ. Nhưng vấn đề là, địa bàn của Bình Nam Hầu cũng không lớn đi, đắc ý cái gì.”
Cố Vân Đông cười cười: "Ở địa bàn của mình đã lâu, nên thật sự cho rằng mình có thể làm chủ, quá coi trọng bản thân.”
Làm vua một cõi mà, dần dà tự động đem cái 'cõi' kia đánh mất rồi.
Giản bộ đầu đồng cảm sâu sắc gật gật đầu, nơi này chính là phủ Tuyên Hòa, tri phủ đại nhân nếu không phải nể tình Bình Nam Hầu trúng độc, vả lại đang ở trên địa bàn của mình, vậy nên mới không để ý tới bọn họ.
Gần đây hắn có rất nhiều việc, Bình Nam Hầu này còn bắt hắn chỉnh sửa hết lần này đến lần khác.
Phủ Tuyên Hòa bây giờ, không chỉ có một nhà quyền quý như Bình Nam Hầu.
"Thiệu phu nhân, nếu bên này không có việc gì, vậy chúng ta đi trước. Lúc nãy đã làm phiền, mong ngài không để bụng."
Cố Vân Đông khoát khoát tay: "Không có việc gì, các ngươi cứ đi làm việc của các ngươi đi, mọi người bắt thích khách, cũng không chỉ vì Bình Nam Hầu phủ, mà còn vì dân chúng phủ thành chúng ta, là các ngươi vất vả rồi. Ngươi yên tâm, nếu ta nhìn thấy người khả nghi, nhất định sẽ đưa đến nha môn để các ngươi xử trí.”
Cô đây coi như để lại đường lui cho mình, dù sao nếu lát nữa cô thay đổi chủ ý, cảm thấy nam tử đang hôn mê kia không phải thứ tốt lành gì, cô sẽ trực tiếp đưa đến nha môn.
Giản bộ đầu chắp tay: "Vậy, ta xin tạ ơn Thiệu phu nhân trước.”
Nói xong, mang theo mấy bộ khoái đi ra hậu viện.
Lúc ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy Đồng Thủy Đào dẫn theo Hùng đại phu tới.
Hai bên gặp mặt còn giật mình một chút, nhưng Đồng Thủy Đào rất nhanh vừa đỡ Hùng đại phu tiến vào cửa, vừa sốt ruột hỏi: "Tiểu thư, Hùng đại phu tới rồi, Tiểu Lục thế nào rồi?"
Cố Vân Đông còn chưa trả lời, Tiểu Lục đã lên tiếng trước: "Ta không sao.”
“Tiểu Lục ngươi tỉnh lại rồi sao, vừa rồi cũng dọa chết ta, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện. Lần sau phải cẩn thận một chút, đừng mê mang như vậy nữa, nhất là trong viện này đều là dụng cụ.”
Giản bộ đầu nghe bọn họ nói, cười lắc đầu, sải bước đi tới nhà tiếp theo để lục soát.
Hùng đại phu vào cửa, trước tiên xem vết thương cho Tiểu Lục.
Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào đóng cửa lại, vội vàng đi về phía trước cửa hàng.
Đi vào nhìn, quả thật không có bóng dáng nam tử kia.
Cô kỳ quái hỏi Tiểu Lục ngồi trong sân: "Ngươi giấu ở đâu rồi?”
Tiểu Lục lắc đầu, cười nói: "Không phải ta giấu.”