Chương 870: Hóa ra là hắn
Cố Vân Đông sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hậu viện.
Tiếng gõ cửa ở hậu viện vừa dồn dập lại vừa dùng sức, giống như đang muốn tới gây sự.
Ngay cả Tiểu Lục đang hôn mê cũng bị âm thanh này đánh thức, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ngay sau đó nghĩ đến chuyện mình gặp phải trước khi hôn mê, theo bản năng lập tức kêu lên. Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Cố Vân Đông: “Đừng kêu, là ta.”
Tiểu Lục nhìn về phía phát ra âm thanh, vô cùng kinh ngạc: “Biểu cô nương?”
Bây giờ hắn là học trò của Biển Hán, gọi một tiếng biểu cô nương cũng bình thường.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn thấy người đàn ông hôn mê kia, vội vàng muốn đứng lên, chỉ là mất máu quá nhiều, làm cho trước mắt hắn choáng váng, người lại ngã xuống.
“Biểu cô nương, người này không biết là người phương nào, lúc mới rạng sáng đột nhiên hắn trèo tường vào, trên người còn bị thương.”
Cố Vân Đông gật đầu, tiếng gõ cửa ngày càng lớn hơn.
“Mở cửa, nếu không chúng ta trực tiếp phá cửa.”
Cố Vân Đông quay đầu nói với Tiểu Lục: “Trước tiên, ngươi tìm thứ gì đó che người này lại một chút, ta ra ngoài xem thử.”
“Vâng.”
Cố Vân Đông nói xong, nhanh chóng bước ra cửa hàng, đi về phía hậu viện.
Nhưng đi chưa được vài bước, tiếng gõ cửa kia đã dừng lại, cửa đã bị người trực tiếp đẩy ra.
Cố Vân Đông: “……” Cô quên mất Thủy Đào vừa mới đi, cửa này cũng không khóa, người ta đập mạnh, bị đẩy ra cũng bình thường.
Chỉ là ngay sau đó, cô nhìn thấy người xông vào không khỏi ngẩn người, những người này rõ ràng là…… bộ khoái nha phủ?
Bộ khoái kia nhìn thấy Cố Vân Đông cũng hơi sững sờ, chắp tay nói: “Hóa ra là Thiệu phu nhân, đây là cửa hàng nhà ngươi?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Mới vừa thuê, tính làm chút mua bán nhỏ.”
“Xin lỗi, chúng ta cũng không phải cố ý xông vào.” Thân phận Cố Vân Đông có chút đặc biệt, hơn nữa trước đây bởi vì chuyện của Dương Văn Lễ mà từng có giao tình, coi như hợp tác vui vẻ với nhau.
Cố Vân Đông xua xua tay: “Cái này ngược lại không sao.” Cô nhìn thấy hắn mang theo người, kỳ lạ hỏi: “Giản bộ đầu, xảy ra chuyện gì vậy, mới sáng sớm mà hình như trông ngài khá vội.”
Giản bộ đầu thở dài một hơi, nói: “Không có cách nào, có một kẻ trộm chạy mất, vì chuyện này chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo bắt người. Thiệu phu nhân có nhìn thấy người nào khả nghi không?”
Cố Vân Đông nghĩ đến người đang hôn mê trong cửa hàng, đang do dự nghĩ xem có nên buông tay mặc kệ hắn không, lại nhìn thấy ngoài cửa có vài người vội vàng chạy tới.
“Giản bộ đầu, thế nào rồi? Ta nghe nói có người nhìn thấy thích khách chạy đến hướng phố này.”
Giản bộ đầu lắc đầu: “Vẫn đang trong quá trình tìm kiếm, Hàn công tử đừng vội, thích khách bị thương, nhất định không chạy được xa.”
Cố Vân Đông nhìn thấy Hàn Diệu, khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút.
Ngay sau đó, trong đầu cô chợt lóe linh quang, đột nhiên phản ứng lại.
Đúng rồi đúng rồi, cô nhớ ra người đàn ông đang hôn mê kia là ai rồi.
Còn không phải là hộ vệ ở phủ Bình Nam Hầu sao?
Hôm qua những hộ vệ này canh giữ ở bên cạnh xe ngựa Bình Nam Hầu, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, không có nhìn kỹ, nên vừa rồi Cố Vân Đông không nhớ ra.
Lúc này thấy Hàn Diệu, lập tức bừng tỉnh.
Xem ra hôm qua sau khi Hàn gia dàn xếp xong, lập tức bắt đầu tìm kiếm hung thủ lúc trước khiến cho hai chiếc xe ngựa mất khống chế.
Người nọ bị Bình Nam Hầu phủ truy bắt, kết quả chạy trốn đến cửa hàng bọn họ.
Hàn Diệu cũng nhìn thấy Cố Vân Đông, trên mặt lập tức hiện lên một tia vui mừng: “Cố…… Thiệu phu nhân? Sao ngươi lại ở đây?”
Vừa thấy ánh mắt kia của hắn, Cố Vân Đông đã quyết định, không giao người kia ra nữa.
Huynh muội Hàn gia này dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì, tại sao cô phải giúp bọn họ?
Cho nên Cố Vân Đông mặt không đổi sắc nói: "Đây là cửa hàng nhà ta."
“Thì ra đây là cửa hàng của Thiệu phu nhân." Hàn Diệu cười nói: "Thiệu phu nhân chỉ có một mình sao? Vậy phải cẩn thận mới đúng, lúc trước có người nhìn thấy thích khách đã ám sát cha ta chạy tới bên này, Thiệu phu nhân ở một mình sợ là sẽ không an toàn. Nếu không, hay là để ta đưa Thiệu phu nhân hồi phủ. "
Cố Vân Đông: "..." Sợ là đầu óc ngươi có vấn đề rồi.
Giản bộ đầu ở một bên cũng nhíu nhíu mày, công tử Bình Nam Hầu này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Mới vừa rồi còn nóng nảy, trách bọn họ làm việc không được, cản trở thời gian bọn hắn bắt thích khách.
Giờ hắn lại có thời gian đưa vợ người ta về nhà??
Cố Vân Đông lười để ý tới Hàn Diệu, chỉ nói với Giản bộ đầu: "Bên ta quả thật không có người nào khả nghi, các người đi nơi khác tìm xem. Nếu có thích khách, đúng là phải chú ý nhiều hơn, an toàn của khu cửa hàng này đành giao cho các ngươi.”
Giản bộ bầu sắc mặt nghiêm túc: "Là chuyện nên làm.”
Nói xong muốn gọi người rời đi, nhưng vừa mới giơ tay lên, đã có người bỗng nhiên hô lên một tiếng: "Nơi này có vết máu.”
Cố Vân Đông trong lòng lộp bộp một chút, trên mặt lại duy trì bình tĩnh, cô làm như không có việc gì liếc mắt nhìn người vừa hô lên kia, người này hình như chính là do Hàn Diệu mang tới. Thật sự không lễ phép, cô không cho phép, đã thừa dịp chủ nhà đang nói chuyện mà nhìn lung tung.
Sắc mặt Hàn Diệu khẽ biến, nhìn về phía Cố Vân Đông, hồ nghi hỏi: "Thiệu phu nhân, vì sao trên mặt đất kia lại có vết máu?”
“Ngươi đang hoài nghi ta chứa chấp thích khách??” Cố Vân Đông bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Tại sao ta phải bao che cho thích khách? Hơn nữa ngày hôm qua hình như là phu quân ta cứu muội muội ngươi, đây không phải là tự ngươi mâu thuẫn sao?"
Hàn Diệu giải thích: "Thiệu phu nhân đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi. Cũng sợ nếu thích khách trốn ở đây, sẽ uy hiếp đến an toàn của Thiệu phu nhân."
Cố Vân Đông khẽ xuy: "Yên tâm, chúng ta không có thích khách, máu này là của tiểu nhị Tiểu Lục của cửa hàng chúng ta, buổi sáng hắn rời giường lúc trời còn chưa hoàn toàn sáng, không thấy rõ đường, nên ngã một cái, tay vừa vặn đập vào đục của thợ mộc, chảy rất nhiều máu, người cũng bị ngất."
“Phải không? Trùng hợp như vậy sao?”
Cố Vân Đông nhún nhún vai, quay đầu gọi: "Tiểu Lục.”
Tiểu Lục từ trong cửa hàng đi ra, sắc mặt tái nhợt, người cũng lung lay sắp đổ: "Biểu cô nương.”
Bộ quần áo dính máu trên người hắn còn chưa thay xuống, bộ dạng đúng là rất khiến người khác giật mình.
Giản bộ đầu nhìn Tiểu Lục, quả nhiên nhìn thấy hắn băng bó cánh tay, nói: "Hóa ra chảy nhiều máu như vậy."
Tiểu Lục đương nhiên cũng đã nghe được lời của Cố Vân Đông, lúc này giật giật khóe miệng tái nhợt, nói: "Lúc ấy dập đầu cũng mơ mơ một chút, trời còn tối, cũng không biết mình rốt cuộc bị thương nặng bao nhiêu. Đầu tiên là đi cửa hàng phía trước tìm thuốc cầm máu, tìm nửa ngày mới tìm được, chờ ta uống thuốc xong, thì chỗ này đã khắp nơi đều là máu. Ta cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, may mắn biểu cô nương đến sớm, ta cũng vừa mới tỉnh lại.”
Giản bộ đầu gật đầu, hắn đương nhiên tin tưởng Cố Vân Đông, nhưng Hàn Diệu ở một bên lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi, vẫn phải hỏi thêm hai câu: "Có thể cho ta xem miệng vết thương của ngươi không.”
Tiểu Lục gật đầu.
Giản bộ đầu nhanh chóng mở gạc của hắn ra, hắn cũng coi như là kinh nghiệm phá án, sau khi xem xong gật gật đầu: "Miệng vết thương quả thật đã có cách đó một thời gian.”